Đại cung nữ của Thục phi Cổ Hương ngày thường hơn người, hiện tại trong
cung chỉ có Thục phi và Lâm phi. Mà chữ Thục lại được Tuyên Hòa đế ban
cho nên so với Lâm phi ngang hàng phi thì cao quý hơn 1 chút, đặc biệt
Thục phi lại sinh một hoàng tử.
“Là Thục phi nương nương muốn ngươi
dám nói không cho?” Cổ Hương cau mày, “Từ trước tới giờ cũng chưa có yêu cầu tự tay bệ hạ viết phê duyệt.”
“Đây là Lý tổng quản tự mình phân
phó tới, tuyệt đối không dám lừa gạt cô nương.” Tiểu thái giám gải
thích, “Trừ bỏ Thái hậu ra, bất luận ai tới lấy đều cần hoàng thượng cho phép.”
“Ngươi trộm cho ta 2 hộp.” Cổ Hương cười nói, “Ta trở về sẽ khen người với Thục phi nương nương.”
“Thật sự không có.” Tiểu thái giám khó xử.
“Vậy gọi sư phó của ngươi tới.” Cổ Hương lườm tiếu thái giám không kiên nhẫn nói.
“Chính là sư phó tới cũng không có cách nào.” Tiểu thái giám trong lòng khó
chịu, sư phó của hắn đã sơm trốn đi rồi sợ đắc tội quý nhân, hắn hạ
giọng, “Ta nói thật với cô nương, Dược phòng cũng có mấy hộp bệ hạ chỗ
đó biết rõ.”
“Đồ vật đâu?” Cổ Hương truy hỏi.
“Đều mang cho Thái
tử và Trưởng công chúa bên kia rồi.” Tiểu thái giám nói sự thật, “Cho
nên nô tài không có cách nào biến ra cho cô nương được.”
“Ngươi dám lừa ta, ta sẽ xử lý ngươi.” Cổ Hương hoài nghi nhìn tiểu thái giám liếc mắt cảnh cáo rồi rời đi.
Tiểu thái giám nhìn bóng dáng Cổ Hương bĩu môi, “Cố làm ra vẻ ta đây.” Đều là người hầu cũng đi so ai cao quý hơn ai sao.
Ngày thứ 15, Tuyên hòa đế tự mình đi đón Tiêu Nguyên Mẫn và Tiêu Ngọc Tộ đã
khỏi bệnh. Cùng đi còn có 2 vị phi tử là Lâm phi và Thục phi.
Tiêu
Nguyên Mẫn nắm tay em trai ra ngoài thời điểm nhìn thấy Tuyên Hòa đế
liền đỏ con mắt như cố nén khóc, cùng Tiêu Ngọc Tộ cung kính hành lễ với Tuyên Hòa đế.
“Mau đứng lên.” Tuyên Hòa đế bước nhanh nâng con gái dậy, “Con gầy đi rồi.”
Giai đoạn bị bệnh là Tiêu Nguyên Mẫn hay Tiêu Ngọc Tộ đều gầy ôm đi nhiều,
quần áo cũng là đồ trước khi bị bệnh tuy được Đường ma ma bọn họ sửa lại nhưng liếc mắt có thể nhận thấy không vừa người.
Thục phi dùng khăn
tay lau khóe mắt, “Bệ hạ mỗi ngày lo lắng cho Trưởng công chúa và Thái
tử cơm cũng ăn không ngon, Thái tử và trưởng công chúa hiện giờ khỏi
bệnh nhất định sẽ gặp nhiều may mắn.”
“Trong cung đều khuyên bệ hạ ra cung tránh bệnh, chỉ là bệ hạ không muốn cách xa Thái tử và Trưởng công chúa, vẫn luôn đều không xuất cung.” Lâm phi dịu dàng nói, “Có thể thấy bệ hạ là người cha hiền từ, trời xanh cũng cảm động phù hộ cho Thái tử
và cùng trưởng công chúa.”
Khi Tiêu Ngọc Tộ vừa phát bệnh, liền có
người khuyên Tuyên Hòa đế xuất cung tránh lây bệnh, là Tuyên Hoà đế
không đồng ý, để con gái và con trai chuyển đến lãnh cung đã là nhượng
bộ lớn nhất của ngài. Ở dưới mí mắt của ngài còn có người mưu hại con
mình, ngài sợ ngài vừa đi thì trưởng công chúa và Thái tử liền chết ngay không có nguyên nhân.
Khi đó Tuyên Hòa đế nói ai muốn đi báo lên có
thể đi, trừ bỏ Lâm phi cùng đưa con gái ốm yếu xuất cung còn lại mọi
người không ai xin đi, muốn cùng Tuyên Hòa đế vượt giai đoạn khó khăn.
Thái hậu cũng muốn rời đi, chỉ là sợ đi rồi quyền lợi sẽ ở trên tay Lâm phi, Thục phi không lấy trở về được. Cắn răng ở lại mỗi ngày lo lắng đề
phòng, hiện giờ cũng gầy ôm đi nhiều.
“Vâng.” Tiêu Nguyên Mẫn ngoan ngoãn gật đầu đôi mắt chăm chú nhìn Tuyên Hòa đế, bọn họ trong mắt hiện tại chỉ có phụ hoàng vì đã lâu không gặp, Lâm phi và Thục phi tự nhiên bị bỏ qua.
Tuyên Hòa đế chú ý đến điều này
nhưng cũng không tức giận, không cảm thất con gái không lễ phép. Đứa bé
nhỏ như vậy bị bệnh một đoạn thời gian, còn nhớ thương cha quên mất
người khác cũng không lạ.
Nếu Tiêu Nguyên Mẫn và Tiêu Ngọc Tộ vẫn lễ nghi đầy đủ mới làm người hoài nghi.
Trở lại Đông cung, Tuyên Hòa đế sai Thục phi và Lâm phi rời đi còn lại tới
thăm chức tần, quý nhân … cũng chưa gặp. Cuối cùng đứa trẻ bệnh lâu mới
khỏi cần nghỉ ngơi mới tốt.
“Phụ hoàng, Huyền huyền còn nghĩ không
được gặp lại ngài.” Tiêu Nguyên Mẫn ôm Tuyên Hòa đế nhỏ giọng khóc, Tiêu Ngọc Tộ ngồi bên cạnh ngoan ngoãn lau nước mắt.
Tuyên Hòa đế đỏ mắt, “Sao như vậy được, phụ hoàng, Huyền Huyền và Tỉ nhi có
trời phù hộ, gặp dữ hóa lành bình an không có việc gì.”
“Phụ hoàng
cũng gầy rồi.” Tiêu Nguyên Mẫn khóc nói, “Khi con khó chịu rất muốn có
phụ hoàng, Tỉ nhi phát sốt cũng luôn gọi phụ hoàng, Huyền Huyền không
biết nên làm cái gì lúc đó.”
“Kia Huyền Huyền dỗ dành đệ đệ như thế
nào?” Tuyên Hòa đế nghe con gái nói xong lòng chua xót, đối với người
mưu hại con gái hận thấu xuong.
Tiêu Nguyên Mẫn bĩu môi, đáng thương
nói, “Con cong chưa có dỗ dành được đệ đệ thì đã bị bệnh … Sau lại là đệ đệ chăm sóc con, con không phải tỷ tỷ tốt vì không có chăm tốt đệ đệ.”
“Con là tỷ tỷ tốt nhất.” Tuyên Hòa đế nghĩ đến bộ dạng con gái lại kiêu ngạo lại đau lòng.
Bọn họ là người ở vị trí đó, người thật tình khó tìm được.
Như là nghĩ đến điều tốt đẹp gì, Tiêu Nguyên Mẫn nín khóc mỉm cười, “Phụ hoàng, thật sự bệnh đậu mùa không nhất định sẽ chết ạ.”
“Con cho ràng nhất định sẽ chết sao?” Tuyên hòa đế hỏi.
Tiêu Nguyên Mẫn thẹn thùng mà gãi gãi ngón tay mình, “Huyền Huyền về sau không thế nữa.”
“Huyền Huyền, con vì sao còn đi chăm sóc đệ đệ?” Nghĩ đến sợ hãi trên khuôn mặt con gái khi đó, trong lòng ngài run lên.
“Bởi vì đệ đệ sẽ sợ ạ.” Tiêu Nguyên Mẫn không chút suy nghĩ trả lời, “Huyền Huyền chỉ có phụ hoàng và đệ đệ.”
Tuyên Hòa đế sửng sốt một chút, cũng không cảm thấy con gái sai, ngược lại
thấy có lý. Tỉ nhi và Huyền huyền chỉ có chính mình, lần này là con gái
phúc lớn mạng lớn, nếu là có lần sau… vậy có thể giống con trai lớn chỉ
còn lại tiếc nuối.
Vừa nghĩ như vậy, lửa giận vì con trai con gái
khỏi bệnh vừa tắt lại bùng lên, những người này thật sự lòng dạ độc ác,
đứa trẻ nhỏ như vậy đều không tha.
Tiêu Nguyên Mẫn thấy Tuyên Hòa đế
sắc mặt, nhẹ nhành chọc em trai một cái, Tiêu Ngọc Tộ nắm tay nhỏ xoa
đôi mắt, “Phụ hoàng, buồn ngủ.”
“Đệ đệ ăn một chút mới có thể ngủ à.” Tiêu Nguyên Mẫn sờ đầu em trai rồi nhìn Tuyên Hòa đế, “Phụ hoàng gầy đi nhiều, cần ăn nhiều đồ ăn hơn.”
“Là phụ hoàng sơ xuất.” Tuyên Hòa đế nghĩ đến con trai còn bé cười nói, “Lý Đức Trung, đem đồ ăn dọn lên.”
“Vâng.” Lý Đức Trung mặt đầy vui mừng, cúi người nói, “bệ hạ hôm qua phân phó
đầu bếp làm không ít món Thái tử và công chúa thích ăn. Nô tài liền sai
người bưng lên.”
Tiêu Ngọc Tộ cũng bò lên chân Tuyên Hòa đế, làm ngài sợ đến mức chạy nhanh
bế lên, chỉ sợ không cẩn thận ngã xuống, “Ôm, ôm, phụ hoàng ôm…” Tiêu
Ngọc Tộ không biết lo lắng của Tuyên Hòa đế, chân trèo lên hướng mặt
Tuyên Hòa đế thơm xuống.
“Đệ đệ hư, từ lúc đi đường liền không muốn
tỷ bế, đệ liền ôm phụ hoàng.” Tiêu Nguyên Mẫn bĩu môi chọc mặt Tiêu Ngọc Tộ, “Vô lương tâm, làm người đau lòng.”
“Ha ha ha.” Tuyên Hòa đế bị
đôi con trai con gái chọc vui vẻ cười ra tiếng, cảm thấy đoạn thời gian
trước đều không là gì, “Các con đều là bảo bối của phụ hoàng.”
Đông
cung thừa người này thiếu người kia, Tiêu Nguyên MẪn đều không hỏi, giao Triệu ma ma sắp xếp, người dư ra đều do Lý Đức Trung mang đến. Triệu ma ma biết là người của Tuyên Hòa đế hỏi, “Công công nhưng có săp xếp gì
không?”
Triệu ma ma xem mà làm thôi, chỗ nào thiếu người thì sắp ở
đó.” Lý Đức Trung và Triệu ma ma quan hệ khá tốt, nhỏ giọng nói, “Thánh
thượng nổi trận lôi đình, trong cung bị rửa sạch một phen, mấy người này ma ma yên tâm sử dụng, có bọn họ Thái tử và công chúa an toàn được đảm
bảo.”
Nhìn khuôn mặt lúc ngủ của con trai con gái, sắc mặt Tuyên Hòa
đế nghiêm nghị lên nhìn Lý Đức Trung liếc mắt một cái đi ra bên ngoài.
Lý Đức Trung đối với người hầu trong phòng ra hiệu, những người này liền nhẹ nhàng lui ra ngoài.
Đông cung hầu hạ tất cả người đều quỳ trên mặt đất, Lý Đức Trung ra tới cũng tìm chỗ quỳ xuống. Tuyên Hòa đế nhìn những người quỳ bên dưới không nói gì. Một lúc lâu sau mới cất tiếng, “Cẩn thận hầu hạ Thái tử và công
chúa.”
“Nô tài(nô tỳ) rõ.”
Tuyên Hòa đế nhìn Lý Đức Trung, Lý Đức Trung bước về phía trước vài bước nói, “Hầu hạ tốt bệ hạ có thưởng, hầu hạ không tốt trực tiếp đem đến Thận hành tư, sẽ có người dạy dỗ các
ngươi quy củ.”
“Vâng.”
Tuyên Hoà đế đứng lên đi ra ngoài, tới cửa rồi mới nói, “Chủ tử của các người chỉ có Thái tử và Trưởng công chúa,
nếu là ta biết các ngươi còn cái chủ tử thứ 3, liền thận tư hành cũng
không cần đi.”
Nghe xong Tuyên Hòa đế nói, khiến cho không ít người
toát mồ hôi, Đường ma ma bọn họ nhưng thật ra an tâm hơn nhiều, Có Tuyên Hòa đế nói như vậy cho dù có người có lòng thu mua những người này bọn
họ cũng tự hỏi trước khi quyết định.
Trở lại Ngự thư phòng, Tuyên Hòa đế lạnh giọng hỏi, “Còn tra ra được gì khác không?”
Lý Đức Trung bưng đi lên nhẹ nhàng đặt trong tầm tay Tuyên Hào đế không nói một câu.
Kẻ hại Tỉ nhi cùng Huyền Huyền nhất định là có mục đích, nếu điều tra ra
gánh tội lớn liền gia tộc cũng bị cuốn vào, có động cơ như vậy …Nếu Tỉ
nhi và Huyền Huyền chết rồi, đến lợi … Dung tần và Thục phi, ngoài Tỉ
nhi liền còn lại hai người này có hoàng tử.
Hoàng Thái hậu … Như vậy
Chu Tần … Mặc kệ cùng Thái hậu có quan hệ không đều là bà quản lý hậu
cung, khiến cho người ta có cơ hội hại Tỉ nhi và Huyền Huyền, nếu thật
nói cùng Thái hậu không có quan hệ Tuyên Hòa đế chắc chắn không tin, rốt cuộc có thể làm ngài một chút đều không tra được …
“Mẫu hậu lo lắng
cho Thái tử và trưởng công chúa, người cũng mệt mỏi, trẫm rất thẹn với
lòng, đặc biệt phong Lâm phi là Lâm Quý Phi cùng Thái hậu quản lý việc
hậu cung.” Tuyên Hòa đế nói, Lâm Phi là con gái đại tướng quân cũng chỉ
có 1 công chúa.
Chỉ cần Lâm Quý phi không có con trai, như vậy ai là
Thái tử đều cùng nàng không có nhiều quan hệ. Hơn nữa Thái tử Tiêu Ngọc
Tộ mất mẹ đẻ so với các hoàng tử khác làm thái tử đối với nàng có lợi
hơn. Chỉ cần nàng không ngu ngốc hiểu được dụng ý của Tuyên Hòa đế toàn
lực đảm bảo an toàn của Thái tử.
Viết xong thanh chỉ ném cho Lý Đức
Trung, “Bởi vì Huệ ý Hoàng hậu vừa mất, tạng sự mất 3 năm hết thảy làm
đơn giản, không cần mệnh phụ tiến cung quỳ lạy.”
“Nô tài hiểu rõ.” Lý Đức Trung không biết nên thương hai Lâm Quý Phi hay vẫn là chúc mừng vận may của nàng.
Thật ra việc phong Quý phi, lại được phân quyền Quý phi, Tuyên Hòa đế nên
nói với Thái hậu, chỉ là ngài tức giận Thái hậu quản lý hậu cung mà lại
có người hại Thái tử bị đậu mùa. Thậm chi tra cũng không thể tra mới đưa ra việc này để cảnh cáo Thái hậu.
Phong Quý phi là việc lớn, chỉ là
việc này không thể chúc mừng, không nhận quỳ lạy của mệnh phụ phu nhân,
có vẻ không danh chính ngôn thuận. Nhưng có như vậy thì những người đến
chúc mừng Lâm Quý phi cũng ghen chét, vì vị trí Quý phi toàn hậu cung
cũng chỉ có 2 người.
Tiến người rồi, Song Hoa mặt đầy ý cười nói, “Chúc mừng Quý phi nương nương.”
Lâm Quý phi buông trâm Ngọc bích trong tay xuống, “Làm người trong cung đều phải chú ý cho ta, nếu ai phạm sai lầm đừng trách ta không niệm tình.”
“Nô tỳ rõ.” Song Hoa nghe xong mặt mày nghiêm lại, “Nương nương yên tâm, nô tỳ liền đi cảnh cáo bọn họ không cho gây phiền toái với ngài.”
Lâm
Quý phi gật đầu vẫy tay làm Song Hoa lui ra, chờ trong phòng chỉ còn lại một mình, Lâm Quý phi cầm trâm ngọc bích một lần nưa, “Ta hôm nay mới
biết, ta mãi mãi không vượt qua được ngươi, ngươi đủ tàn nhẫn không chỉ
với người khác mà với bản thân… Sự tàn nhẫn này không cái gì thoát khỏi
kế hoạch của người?”
Tiêu Nguyên Mẫn tỉnh dậy liền nghe Đường ma ma nói hỏi thêm, “Hoàng nãi nãi bên đó sao rồi?”
“Thái hậu thân mình không khỏe, thái y khuyên nên tĩnh dưỡng.” Đường ma ma
buông khung thêu trong tay, bưng cháo tổ yến đưa Tiêu Nguyên MẪ, “Công
chúa ăn thử có hợp không?”
Tiêu Nguyên Mẫn gật đầu, cầm cái muống ăn thử 1 ngụm, nuốt xuống cười nói, “Đây là Triệu ma ma nấu à?”
“Đúng rồi.” Đường ma ma thấy Tiêu Nguyên Mẫn tươi cười nói, “Công chúa thích
liền tốt, Triệu ma ma nấu khi công chúa vừa ngủ ở phòng bếp nhỏ.”
“Đệ đệ đâu rồi?” Tiêu Nguyên Mẫn ăn nửa bát cháo liền thoi, “Ma ma uống đi.”
Đương ma ma nhận bát cháo gật đầu nói, “Thái tử vẫn còn chưa tỉnh.”
“Ma ma ăn trước. Triệu ma ma, Lý ma ma cùng ma ma chăm sóc con và đệ đệ
thời gian dài, cũng nên bồi bổ thân mình.” Tiêu Nguyên Mẫn trở lại nơi ở quen thuộc tâm tình thả lỏng không ít, “Những người đi theo hầu hạ mỗi
người phát một phân lệ hạng nhất, những người giữ cung phát xuống phân
lệ hạng 2. Bán mai cũng vất vả phát 1 phần phân lệ loại 1 và 1 phần loại 2.
“Nô tỳ biết rồi.” Đường ma ma ăn mấy miếng hết chén cháo, “Công chúa yên tâm đi.”
“Lâm quý phi … chuẩn bị một phần lễ đưa qua đi.” Tiêu Nguyên Mẫn nói, “Đệ đệ tuổi nhỏ, liền không cần.”
“Được.”
“Ma ma nói xem phụ hoàng có thể quên mất chuyện tìm thầy của con không?”
Tiêu Nguyên Mẫn có chút do dự, “Có thể làm Lâm Quý Phi tới dạy ta
không?”
“Sẽ không, công chúa yên tâm, bệ hạ đáp ứng sự tình khi nào sẽ quên.” Đường ma ma an ủi.
Tiêu Nguyên Mẫn nghĩ nghĩ rồi gật đầu, “con biết rồi.”