Nhìn thấy A Thành đột ngột kêu thảm,
lăn lộn trên đất, tâm của những người khác trong nháy mắt liền treo trên cổ họng. Cũng không phải là thật tình quan tâm an nguy của hắn, mà là
sợ dị biến phát sinh.
Lúc này, Mãnh ca đã đưa tay đem A Thành đỡ
dậy. Đồng thời, ánh mắt lại rơi vào trên người Diêu Vũ, mang theo một
chút kiêng dè:"Là ngươi xuất thủ với A Thành?"
Đây cũng không
trách Mãnh ca suy nghĩ nhiều được. Ai bảo một giây trước y chỉ vừa mới
cùng A Thành phát sinh xung đột, một giây sau đối phương liền đã đột
ngột bị thương?
Thế nhưng, làm cho Mãnh ca trố mắt chính là, A
Thành lúc này cư nhiên lại không nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng, trái
lại, thậm chí chưa để Diêu Vũ giải thích, hắn liền đã trước lên tiếng.
"Không phải, không phải Tiểu Ngư ca ca làm. Là do ta, ta có bệnh về mắt, vừa
mới là bệnh cũ tái phát mà thôi." A Thành nói rất nhanh, phảng phất sợ
chính mình giải thích chậm một giây liền sẽ xảy ra sự tình đáng sợ gì
đó.
Kết quả cho thấy, đương sự đều đã nói như vậy, Mãnh ca cũng
không tiện cắn mãi không buông, chỉ có thể bỏ qua. Đương nhiên, lòng cố
kị đối với Diêu Vũ không chỉ không giảm, trái lại lại ngày một tăng.
Vừa lau đi hắc huyết trên mặt, A Thành liền đã như chim sợ cành cong, ngay
cả nhìn Diêu Vũ một cái cũng không dám, liền đã vội vàng cùng lão Hoàng
đổi chỗ.
Lúc này, A Thành xem như là thật sợ.
Bởi vì chỉ
có tự mình thể nghiệm, hắn mới biết được vừa rồi có bao nhiêu nguy hiểm. Chỉ mới lướt qua vạt hỷ phục kia, hắn liền đã đối diện với một ánh mắt
tan rã. Chưa kịp làm gì, liền đã nhìn thấy đối phương chậm chạp hé
miệng, nói khẽ gì đó.
Sau đó, liền như vừa rồi, Thi Đồng tựa như
là chịu đến khủng hoảng. Thậm chí, còn nảy sinh ý nghĩ rời khỏi hốc mắt
của chính mình.
Hiện tại, A Thành xem như đã bởi vì ăn đau mà rút được bài học, trên đời này không phải thứ gì cũng có thể tùy tiện nhìn
loạn được. Cái giá phải trả, đôi khi sẽ rất thảm liệt.
Cuối cùng, đội ngũ liền xếp thành hàng từ trái qua phải như sau: A Thành, Cao Y Na, Doanh Hải, Mãnh ca, lão Hoàng, Diêu Vũ.
Rất hiển nhiên, Diêu Vũ liền là người ngồi sát vào ngã ba đường nhất. Đây
cũng không phải người khác ép buộc, mà là do y hoàn toàn tự nguyện.
Tuy vị trí này sẽ dễ tao ngộ tập kích trước. Nhưng đồng thời, đến khi rút lui, cũng sẽ dễ dàng hơn.
Trước mặt sáu người bày ra sáu cái chén rỗng, màu sắc cùng kiểu dáng đều khá
tương đồng. Đồng thời, lại đem một nắm gạo giữ chặt trong tay trái, tay
phải mới cầm lấy chiếc đũa lẻ kia.
Mặc dù đang chuẩn bị vật dụng, ánh mắt Diêu Vũ vẫn như cũ chú ý tới Cao Y Na.
Dù cho đang làm nhiệm vụ, nàng vẫn như cũ cùng hộp gỗ không rời không bỏ.
Trực tiếp đem nó đặt vào trước mặt mình, khoảng cách chén sứ đều chưa
đến mấy cen ti mét.
Lão Hoàng từ trong ba lô lấy ra một chiếc
đồng hồ, trực tiếp liền đặt ở giao điểm chung của tầm mắt mọi người, đảm bảo bất kì ai cũng có thể nhìn thấy.
Lúc này, khoảng cách nhiệm vụ bắt đầu cũng chỉ còn chưa đến ba phút, mọi người không ngoại lệ, đều tương đối căng thẳng.
Chỉ là, đúng lúc này, Mãnh ca lại đột ngột mở miệng hỏi một câu:"Các ngươi biết chuyện xảy ra ở Thịnh Kinh sao?"
"Là chuyện Thịnh Kinh bị một vị hung thần lai lịch bí ẩn 'huyết tẩy', ngay
cả quỷ quái cũng bị diệt sạch. Hiện tại đã biến thành một tòa thành
nguyền rủa, bán kính nửa dặm không người dám vào sao?"
Lão Hoàng
tựa hồ cũng rất có hứng thú với chuyện này, nên ngay tức khắc liền tiếp
lời:"Huynh đệ, chẳng lẽ nói...ngươi cũng là người may mắn từ trong nơi
đó đào thoát ra?!!"
"Đúng vậy." Gật đầu, sắc mặt Mãnh ca liền
thoáng nặng nề, vẫn còn nghĩ mà sợ:"Nếu không phải nhà ta vừa vặn nằm
cạnh tường thành, ở đó còn có một cái lỗ chó, e là ta đã sớm chết rồi."
Vốn không quá muốn cùng những người khác chung đụng, nhưng lúc này, Doanh
Hải cũng không khỏi dâng lên hứng thú. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mới có thể khiến một mãnh nhân như đối phương sợ hãi đến chui lỗ chó bỏ
chạy?
Cũng không cần những người khác truy hỏi, lúc này, Mãnh ca
đã tự mình thuật lại kinh lịch ngày hôm đó:"Hôm đó, ta đang nằm ở trước
sân luyện tập cử tạ, liền đột ngột nghe thấy ở đầu thành có tiếng bước
chân cùng tiếng la hét ầm ĩ, ta mới đứng dậy, cầm lấy bùa trừ tà vừa mới hối đoái, liền đã từ từ hé cửa ra quan sát tình hình."
"Sau đó,
hình ảnh kế tiếp liền làm ta cả đời khó quên. Chỉ thấy, khắp nơi trên
mặt đất, trên tường, đều là vô số dấu tay dấu chân đen sẫm...đúng, liền
cùng mực nước không có gì khác. Không phải là một hay mười đôi, mà là
lít nha lít nhít đếm không xuể."
"Kế tiếp, ta tận mắt chứng kiến
từ phía trong một gian phòng, có một nam nhân nhàn nhã bước ra. Đối
phương quay lưng về phía ta, trong tay xách lấy đầu của một tên người
chơi, ngạnh sinh sinh đem hắn nhấc lên giữa không trung như một tờ giấy. Thuận thế còn đem ba lô của đối phương lấy đi, đeo vào sau lưng mình."
Nói tới đây, sợ người khác không tin tưởng mình, Mãnh ca còn không ngừng
cường điệu:"Đúng vậy, các ngươi không nghe lầm, hắn cư nhiên lại đem ba
lô thuần thục đeo lên. Đáng sợ hơn là, hắn còn đang mở miệng nói chuyện, tra khảo tên người chơi đó rất nhiều chuyện."
"Bao gồm tích phân, nhiệm vụ gì đó..."
"Kết quả của kẻ đó thế nào?" Lần này, lại là A Thành mở miệng truy hỏi.
Không nhắc đến thì thôi, chỉ vừa nhắc, da mặt của Mãnh ca liền đã run lên, rõ ràng là nhớ đến chuyện đáng sợ:"Kết quả...một tiếng ca đột ngột bao
trùm lấy người hắn."
"Trong nháy mắt, thân thể của hắn liền tan
rã, hóa thành một đống chất lỏng thẩm thấu vào dưới mặt đất, trở thành
dấu tay cùng dấu chân tiếp theo..."
Mặc dù không tự mình kinh
lịch, nhưng chỉ mới nghe Mãnh ca kể lại chuyện này, đám người đều đã
không khỏi dâng lên một chút run sợ.
Đặc biệt, người run sợ nhất cũng chẳng phải ai khác, ngoài Diêu Vũ vẫn đang đóng vai tiểu trong suốt kia.
Thật ngượng ngùng, y giống như trong lúc vô thức đã đân lửa vào người người khác rồi....
**Hai vợ chồng chơi trò tình thú lại làm biết bao người sợ hãi run lẩy bẩy...