Cũng may Lưu Vạn Hoa và Tiểu Dịch đều đang ngây người. Nếu không, bọn họ có
lẽ đã phát hiện trạng thái mắt chữ ơ miệng chữ o của Diêu Vũ. (ơ O ơ)
Tín vật định tình là cái quái gì? Y chỉ thuần túy đến làm nhiệm vụ mà thôi. Quan trọng nhất, y còn là nam nhân nữa a! Nhân quỷ thù đồ không
nói. Chẳng lẽ khẩu vị của lệ quỷ đều khác thường như vậy à?
Vốn còn đem hỷ nến xem như bảo bối, lúc này, Diêu Vũ lại chỉ cảm thấy nó giống như cũ khoai lang bỏng tay. Tựa như một thanh đao treo trên
đỉnh đầu của y, lúc nào cũng có thể rơi xuống.
Nói như vậy, sinh mệnh của y xem như là đã gắn liền vào trên cây nến này rồi sao? Nến thiêu rụi, người cũng vong...
Nhất thời, Diêu Vũ lại dâng lên xúc động muốn đem quả 'bom hẹn giờ' này vùi vào dưới ba tấc đất, vĩnh viễn không gặp lại.
Trong lúc suy tư, Diêu Vũ liền theo bản năng lấy hỷ nến ra ngắm nghía một chút. Chỉ là, không biết là cố tình hay trùng hợp, y chỉ vừa mới
đem nến đưa đến trước mặt. Thì ngọn nến lại không chút báo trước bắt đầu bốc cháy lên, hơn nữa tốc độ thiêu đốt còn rất nhanh.
Ánh lửa phát ra rất kỳ dị. Không phải màu đỏ cam hay vàng thường thấy. Trái lại, lại là một màu xanh lam âm u.
"Chuyện gì..." Diêu Vũ triệt để ngớ người. Đến tận khi trong đầu bắt đầu xuất hiện lại dòng mô tả khi nãy của hệ thống.
Khi có tà vật đến gần, hỷ nến liền sẽ tự động thắp sáng để thông báo, đồng thời bảo vệ y khỏi công kích của quỷ quái...
Ánh mắt kiêng kị nhìn hai bà cháu trước mặt, Diêu Vũ liền theo bản năng bắt đầu cùng bọn họ kéo dài khoảng cách.
Lúc này, hai người bọn họ giống như cũng đã tỉnh táo lại. Khi nhìn
thấy hành động của Diêu Vũ, cả hai đều đồng loạt nheo mắt. Ánh mắt vô
duyên vô cớ bắt đầu chú ý tới cây nến trong tay y.
Nhất là Lưu Vạn Hoa, trong đôi mắt nhăn nheo kia, cũng bắt đầu xuất hiện một tia tham lam cùng khát cầu.
Bởi vì cây nến này mặc dù không biết là thứ gì. Nhưng linh cảm lại mách bảo cho bọn họ, đây chính là đồ tốt!
"Tiểu Ngư, cây nến này..."
Nghe thấy câu hỏi của Lưu Vạn Hoa, thân thể Diêu Vũ liền căng chặt, chuẩn bị sẵn tinh thần phản kích mỗi thời mỗi khắc.
Thế nhưng, đúng lúc này, một âm thanh 'lộc cộc' như tiếng gậy gỗ va
vào trên mặt đất từ đằng xa truyền tới, liền đã đem bầu không khí căng
thẳng giữa bọn họ phá vỡ.
Bởi vì vẫn luôn quan sát vẻ mặt Lưu Vạn Hoa, nên Diêu Vũ đã lập tức
từ trên mặt bà ta tìm tới thần sắc chấn kinh cùng hoảng sợ, cũng không
phải là cố ý thêu dệt.
Bà ngay tức khắc liền ngồi xổm xuống, vừa hướng Diêu Vũ giải thích,
lại vừa nâng cổ thổi tắt nến trên bàn :"Nếu không muốn chết liền mau
ngồi xuống, dập tắt nến trong tay ngươi đi, đừng để cái bóng của mình
hắt vào trên vách cửa sổ."
Diêu Vũ cũng không có lập tức làm theo lời Lưu Vạn Hoa. Mà trước hết, chỉ chăm chăm nhìn vào ngọn lửa đang điên cuồng nhảy nhót trước mặt
mình.
Có cảm giác như thứ đang bị đốt cũng không phải là sáp nến. Mà chính là sinh mệnh của bản thân...
"Đừng lề mề, tin tưởng ta lần này đi. Thứ bên ngoài không phải là đồ
vật ngươi có thể đối phó được đâu. Nàng là hung thần, chân chính hung
thần. Chính là nhân vật có cấp bậc đứng đầu chuỗi thức ăn của thế giới
này a!"
Nhìn thấy Diêu Vũ chậm chạp không chịu động, Lưu Vạn Hoa liền gấp đến độ luống cuống tay chân. Bộ dạng giả thần giả quỷ ban đầu cũng đã sớm
biến mất sạch sành sanh.
Về phần Tiểu Dịch ở bên cạnh, lúc này lại đột ngột yên tĩnh, cũng không hề nổi điên nữa. Cúi đầu tựa như một người chết.
Hung thần?
Mặc dù chưa từng tận mắt gặp qua, nhưng trọng lượng của hai chữ này, vẫn khiến đáy lòng Diêu Vũ đong đưa qua lại.
Quỷ tân lang Trác Thiên Hạo được hệ thống quy thành S cấp nhiệm vụ
không thể trêu vào, cùng lắm cũng chỉ mới là đỉnh cấp hồng y mà thôi.
Cho nên, nếu nói quỷ tân lang là tinh anh quái. Vậy hung thần, chẳng phải chính là đại boss trong truyền thuyết sao?!!
Thiên địa a, y là giẫm phải vận cứt chó thật rồi? Y cũng chỉ mới là
một tân thủ đáng thương, nhỏ yếu bất lực mà thôi. Ngày đầu tiên liền đã
giao cho nhiệm vụ cấp bậc địa ngục, lượn một vòng trước mặt tinh anh
quái. Bây giờ cư nhiên lại nhảy thẳng đụng mặt đại boss luôn rồi à?
Y tỏ vẻ trò chơi quá 'kích thích', bản thân đã có chút ăn không tiêu.
Mặc dù trong lòng ai oán, nhưng động tác của Diêu Vũ lại không hề chậm, nhanh chóng ngồi xổm xuống, thổi tắt hỷ nến.
"Ả đàn bà điên này nhất định là đã bị tiếng động khi nãy làm kinh
động. Bình thường nàng sẽ không xuất hiện vào giờ này." Tuy không có ánh sáng, nhưng Diêu Vũ vẫn như cũ có thể đoán được sắc mặt Lưu Vạn Hoa bây giờ nhất định là đã rất khó coi.
Vì vậy, y cũng liền thừa nước đục thả câu, dò hỏi :"Bà bà, người đàn bà điên mà ngươi nói..."
"Chính là hung thần ở bên ngoài." Không biết có phải vì muốn giảm đi
sợ hãi hay không, lúc này, lời nói của Lưu Vạn Hoa lại đặc biệt nhiều
:"Người sau khi chết, xác suất rất cao sẽ biến thành ma quỷ. Song, tùy
theo hoàn cảnh, chấp niệm trước khi chết, mà thực lực cũng sẽ nảy sinh
chênh lệch."
"Chấp niệm bình thường không có thực thể, chỉ có thể ký thác trên một số vật phẩm. Không hề có tính công kích, lấy sợ hãi của nhân loại làm
thức ăn."
"Bạch y quỷ quái có thể trong thời gian ngắn rời khỏi vật ký thác.
Nhưng hồn thể không thể duy trì quá lâu. Ngoại trừ có chút khả năng linh dị, còn lại đều giống với chấp niệm."
"Ác quỷ, xuất hiện một chữ ác, chứng tỏ quỷ quái đạt tới cấp bậc này, sức công kích cũng đã đạt tới một cấp bậc nhất định. Trước khi chết có
lẽ vẫn mang theo chấp niệm cùng oán hận. Nên sau khi chết liền biến
thành ác quỷ, lý tính cũng hoàn toàn mất đi. Chỉ giống như dã thú, hoạt
động theo bản năng. Lấy huyết nhục lắm thức ăn."
"Nửa người hồng y, là quỷ quái có khả năng chuyển hóa thành hồng y lệ quỷ. Hai loại quỷ quái này đã không phải là thứ mà con người có sức
chống cự nữa. Linh trí của bọn chúng đã lần nữa quay lại, nhưng trên
thực chất cũng chỉ sánh ngang tiểu hài tử 2,3 tuổi."
"Đỉnh cấp hồng y, có thể xem như vương trong lệ quỷ. Số lượng ít ỏi
vô cùng. Trước khi chết phải tụ tập đủ vô số điều kiện từ hoàn cảnh, oán khí, thù hận, sợ hãi,... mới có thể biến thành. Một số ít đỉnh cấp hồng y có trí tuệ như người bình thường, giữ được ký ức trước lúc chết."
"Chỉ là, bọn chúng thường đều rất điên cuồng. Căn bản là không nói lý lẽ. Đặc biệt là luôn ôm thái độ thù địch đối với thế giới. Có thể rời
đi ký thác vật, nhưng không thể tùy ý rời khỏi quỷ vực - cũng tức là nơi ở trước lúc chết của mình. Trừ khi là có vật dẫn."
"Về phần hung thần..." Tiếng gậy gỗ ngày càng đến gần, khiến Lưu Vạn
Hoa theo bản năng bắt đầu hạ giọng, nói nhanh :"Đều là một đám đồ điên.
Giữa ngàn vạn lệ quỷ, rất khó mới có thể xuất hiện một cái hung thần."
"Chúng khó giải, gần như là bất tử, giết không chết. Đầu óc luôn
trong trạng thái mơ hồ, tựa như đồ đần. Có điều, thực lực lại mạnh đến
đáng sợ, đồ thành diệt quốc cũng chỉ là trong nháy mắt."
"Quan trọng nhất, bọn chúng còn có thể đi tới bất kỳ nơi nào, không
chịu hạn chế. Một khi bị để mắt tới, thì đã chú định là không có đường
thoát thân. Cái chết cũng đều biến thành một loại xa xỉ."
"Ở trước mặt hung thần, đỉnh cấp hồng y cũng chỉ có thể ngoan ngoãn
làm đệ đệ. Căn bản là không thể so sánh nổi. Cho nên, nếu đụng phải hung thần, đừng bao giờ nghĩ tới phản kháng. Giữ được mạng đã là vạn hạnh."
"Chỉ cần đừng chủ động trêu chọc bọn chúng là được."
**Tỷ tỷ hung thần này hiện tại chỉ đi ngang qua sân khấu mà thôi. Ngày sau sẽ tái kiến...