Vì sao nữ quỷ tỷ tỷ của y lại đột ngột biến thành quỷ con hát âm u bệnh trạng rồi chứ?!!
Đầu óc của Diêu Vũ lúc này xác thực là đã có chút không đủ dùng.
Nhưng dù vậy, vẫn không nhịn được ở trong lòng thay nữ quỷ tỷ tỷ thắp
một nén hương. Xem ra nàng nhất định là lành ít dữ nhiều rồi.
Khí lạnh không ngừng phả vào trên sườn mặt tựa như đem chính mình đặt ở trước kho đông lạnh, Diêu Vũ liền co rút khóe miệng đem tóc mái bị
thổi bay của mình vén vào trên vành tai.
Sau đó mới chầm chậm liếc mắt nhìn thân ảnh bên cạnh, nhưng này vừa liếc, kém chút liền bị dọa mềm...chân.
Chỉ thấy, một bộ tạo hình văn nhã, lãnh đạm của quỷ tân lang đã sớm
biến mất dạng. Quanh người hắn bây giờ đều đã bao phủ một cỗ huyết
phong, đỏ đen xen kẽ, đem tóc đen cùng hỉ phục đều cuốn bay như quần ma
loạn vũ.
Thỏa thỏa liền chính là lệ quỷ không xê dịch đi đâu được.
Nhất là khi, giữa trán của hắn còn hiện ra một cái lỗ thủng, không
ngừng chảy ra huyết thủy đặc sệt, đem cả gương mặt của hắn đều nhuộm đỏ.
"....................."
"Cái...cái đó...đại nhân...ngài có...có thể đem trang dung này thu
lại được hay không...Con tim nhỏ bé của ta có chút không nhịn được..."
Diêu Vũ cảm thấy chính mình đều sắp sửa bị dọa ra bóng ma tâm lý.
Không đáp lời, nam nhân mặt đầy tiên huyết vẫn chỉ dùng tử mâu nhìn
chằm chằm Diêu Vũ. Khí tức tuyệt vọng, cuồng nộ quanh người cũng càng
thêm ngưng thực.
Ngay khi Diêu Vũ còn chưa kịp phản ứng, hắn đã đột ngột đưa hàn thủ
của mình đoạt lấy Hộ Hồn Tán trong tay y, trực tiếp thu lại, cầm ở tay
trái.
Đồng thời, tay phải lại nắm lấy cổ áo sau ót của y, tựa như nhấc một
con gà con, nhấc lên khỏi mặt đất, vừa trở tay liền đã nhẹ nhõm đem y
vác ở trên vai.
"Khoan đã, đại nhân, ngài định làm gì..."
Nằm sấp trên vai hắn, nửa người trên hoàn toàn dựa vào trên lưng đối
phương, tầm mắt cũng chỉ có thể nhìn thấy một bộ huyết y đỏ rực cùng tóc đen rũ xuống, Diêu Vũ chỉ có thể không ngừng giãy giụa.
Nhưng mặc cho y sử hết sức lực, bàn tay lạnh lẽo đặt trên eo y vẫn như cũ có thể dễ dàng đem y chế trụ.
Trong lúc cuống quýt, Diêu Vũ cũng chỉ có thể cố gắng vươn tay bắt lấy dây đeo ba lô ở ngay bên cạnh, đem nó nhấc lên.
Lúc này, theo quỷ tân lang xoay người lại, hư không trước mặt hắn
liền đã đột ngột hiện lên hư ảnh của một cỗ quan tài dựng đứng trên đất, nắp quan tài mở rộng, bên trong là một mảnh đen kịt, tựa như hố sâu
không đáy, tỏa ra nồng đậm âm khí cùng tâm tình tiêu cực.
Không hề phản ứng Diêu Vũ, quỷ tân lang liền nhấc chân, đi thẳng về
phía quan tài, hai ba bước bước qua lối vào, tiến nhập bên trong, biến
mất trong hắc ám.
Chân trước quỷ tân lang vừa đi, chân sau, nắp quan tài liền đã chủ
động phong kín lại đường lui của hắn. Từng sợi xích sắt đen kịt cũng tự
chủ di chuyển, quấn quanh quan tài.
Trong nháy mắt, quan tài liền giống như vết bụi trên mặt kính, bị
người dùng khăn lau đi, từng chút một phai mờ, cuối cùng hoàn toàn biến
mất giữa nguyên địa.
Cũng chỉ còn sót lại từng ngọn nến đã dập tắt, cùng với giấy tuyên thành bị cuốn bay xuống đất kia.
---------------------------
Cũng không biết đã qua bao lâu, nhưng gần như chỉ trong tích tắc,
theo khí tức của quỷ tân lang cùng với Diêu Vũ tan biến, trước cổng
thành Thịnh Kinh lại xuất hiện một bóng 'người'.
Đối phương mặc một bộ đoản bào huyền sắc đơn sơ, ống tay áo bó sát, đem dáng người biến thành có chút thon gầy.
Tóc đen dùng một cây trâm phượng màu đỏ vấn gọn thành một khối ở sau đầu, vài sợi tóc lại thả xuống, rũ ở bên mép tai.
Ủng vải đen của hắn đạp vào trên lá khô rơi rụng ở trước cổng thành,
cả người cứ ngang nhiên đứng giữa đường lớn, dửng dưng không chút che
giấu.
Lúc này, đằng xa lại đột ngột có một đầu hắc miêu nhanh nhẹn vượt qua cổng thành, hướng hắn chạy tới. Trực tiếp liền nhảy vào trên vai của
hắn, đồng tử là một màu hồng sắc yêu dị, vô cùng thân mật cọ cọ mặt hắn, phát ra tiếng 'meo meo' nhỏ vụn.
Nam tử vươn tay, mười ngón tay trắng bệch liền nhẹ nhàng vuốt ve đầu
nhỏ của hắc miêu, âm thanh trung tính, trong trẻo như ngọc, lại tựa tiếu phi tiếu :"À..."
"Khí tức đến đây liền hoàn toàn biến mất rồi? Phản ứng lại cũng thật nhanh."
"Đi thôi tiểu Hắc, tối nay để ngươi ăn no một trận." Ngẩng đầu nhìn
về thành Thịnh Kinh, nam tử liền giống như dạo hậu hoa viên, nhàn nhã
bước qua cổng thành. Trên người không có một điểm khí tức ba động, tựa
như chỉ là một người bình thường.
Nam tử đi rồi, nửa khắc sau, từ bên ngoài cổng thành cũng truyền tới tiếng lộc cộc của gậy gỗ gõ vào trên mặt đường.
Chỉ là, lần này, theo chậm rãi tiếp cận cửa thành rộng mở, tiếng lốc
cốc lại bỗng phát sinh dị thường, đột ngột ngưng lại, cũng không tiếp
tục tiến dần vào trong thành như mọi khi nữa.
Xa xa chỉ có thể nhìn thấy một thân ảnh mơ hồ bị che trong vô tận hắc vụ.
Lúc này, thân ảnh đó tựa hồ cũng đang nâng mắt 'nhìn' về phía Thịnh Kinh tĩnh lặng như chết kia.
Gậy trúc lần nữa động, nhưng thân ảnh lại chuyển hướng, đi vào một
đầu đường đất ở ngay bên cạnh, phảng phất không quá nguyện ý tiến vào
nơi này, mà là lựa chọn đi vòng qua.
Bên trong thành, tựa hồ có thứ gì đó làm hung thần như nàng cũng cảm thấy e ngại...