Lần đầu tiên gặp phải tình trạng quỷ dị như vậy, nhưng Diêu Vũ cũng
không có tâm tình đi suy nghĩ nhiều. Bởi vì lúc này, nam nhân trước mặt
liền đã bước về trước một bước, chống một chân xuống đất, đem tầm mắt
phóng ngang mắt y.
Ánh mắt hắn híp lại, đột ngột cười lạnh một tiếng, đem họa trang trên mặt làm thành vô cùng dữ tợn. Âm dương quái khí cảm khái :"Lại là một
người sống à...hôm nay hí tràng cũng thật là náo nhiệt..."
Nghe thấy nam nhân trước mặt mở miệng, mặc dù giọng nói có điểm âm
lãnh, nhưng vẫn cùng thường nhân không mấy khác nhau. Song đồng của Diêu Vũ liền co vào.
Quỷ mà y gặp qua không tính là nhiều, nhưng cũng xem như là đủ loại
thiên kỳ bách quái. Trên có hung thần, dưới có cô hồn dã quỷ.
Ngoại trừ vị đại nhân trạng nguyên lang cao lãnh, đôi khi lại ghi chữ trên đỉnh quan tài kia. Thì cho đến giờ, Diêu Vũ còn chưa từng gặp qua
quỷ quái nào giữ được linh trí lúc sinh thời cả.
Thậm chí, kể cả hung thần tỷ tỷ đi ngang qua thành, dò hỏi tung tích của nhi tử trong miệng Lưu Vạn Hoa cũng không ngoại lệ.
Huống hồ gì là mở miệng nói chuyện...
Hơn nữa, nhìn bộ dạng của hắn, trí thông minh giống như cũng không
nhận trở ngại chút nào, nói không chừng còn có thể đem y treo lên đánh.
Suy nghĩ tỉ mỉ, không khỏi có chút...dọa người.
"A, ngươi cùng những con chuột nhỏ này là một bọn?"
Con chuột nhỏ trong miệng hắn, rõ ràng liền là chỉ đám người Cao Văn.
Vốn, Diêu Vũ là định gật bừa. Thế nhưng, vô tình nhìn thấy thi thể
treo trên sà nhà của Lý Nhược Đồng. Y ngay tức khắc liền tỉnh táo lại,
trước sửa miệng chối bỏ :"Không phải."
Đùa, nếu thừa nhận bản thân là chung một giuộc với bọn họ, thì hạ
tràng của nàng ta, có phải hay không liền chính là tấm gương của y?
"Ta...ta..." Nhìn thấy ánh mắt không mấy thiện chí của hắn. Rốt cuộc, linh quang vừa lóe, Diêu Vũ đã buộc miệng thốt ra :"Ta là tới phó ước!"
"Phó ước?" Nghe thấy câu trả lời của y, mày liễu kẽ trên phấn trang của quỷ con hát liền khẽ nhướng, lẩm bẩm lặp lại.
Phát hiện khí tức trên người hắn có hơi tán đi, lần này, Diêu Vũ liền hạ quyết tâm nắm chặt cái cớ này không buông, gật đầu lia lịa :"Đúng,
là phó ước."
"À..." Trầm thấp ngân giọng một tiếng, đối phương liền mỉm cười,
nhưng bởi vì son phấn quá dày, khiến một phần nào biểu lộ trên mặt hắn
đều bị che giấu :"Nói như vậy, ngươi chính là người đã nhận được thư tín của ta?"
"Ừm, ừm..." Biểu lộ của Diêu Vũ lúc này, có thể nói là chân thành đến làm người xúc động.
Nhưng rất tiếc, kẻ ở trước mặt y, lại không phải là người :"Nếu đã là khách nhân, tại sao lại không quang minh chính đại đi vào. Mà lại phải
lén lút, chạy loạn khắp nơi vậy chứ? Như thế rất không lễ phép..."
"....................." Được rồi, nếu biết trước hắn là một con quỷ biết nói đạo lý, y cần gì phải mệt mỏi như vậy chứ?
Nhìn thấy vẻ quẫn bách như nuốt phải ruồi bọ của y, trong đồng tử tối đen của hắn liền hiện lên một mạt ý cười. Mặc dù chỉ là thoáng qua :"Đã là khách, kia ta phải thịnh tình khoản đãi ngươi rồi."
"Hí kịch hôm nay đến đây là kết thúc, các ngươi trở về đi." Câu sau
này của quỷ con hát, là hướng về phía đám xác chết bên dưới khán đài.
Hắn đứng dậy, theo ống tay áo như dãi hồng lăng phất lên, những thi thể cứng ngắc ở dưới liền vỡ vụn như bột phấn, lả tả bay đi.
Trong lúc vô tình, ống tay áo của hắn cũng lướt qua chóp mũi của y,
mềm mượt lạ thường, mang theo một mùi hương dễ ngửi, không hề có chút
hôi thối.
Nhưng lúc này, sự chú ý của Diêu Vũ đã sớm tập trung vào trên bảng
thông tin phát ra tia sáng màu vàng nhạt, như muốn chói mù mắt của y,
đang treo lơ lửng trong không trung.
[ Vật phẩm : Hí Phục.
Cấp bậc : S.]
Quả nhiên, người ta thường nói, nhân họa đắc phúc...không đúng, trường
hợp này phải gọi là nhân phúc đắc họa, xa tận chân trời gần ngay trước
mắt mới đúng.
( Nhân họa đắc phúc : trong họa có phúc.)
Y chỉ vừa mới cảm thấy may mắn vì sự cơ trí của bản thân. Thì viễn
cảnh tồi tệ nhất liền đã xảy ra rồi. Nếu hắn cứ khư khư mặc lấy bộ hí
phục này, y nên làm thế nào bây giờ?
Chẳng lẽ dùng sức mạnh đè đối phương ra, cưỡng ép đem đối phương lột
sạch?...Khụ khụ, phương án này vừa nghe đã cảm thấy nồng nặc mùi ảo
tưởng rồi, vô pháp thực hiện.
Hay là quỳ xuống, tam quỳ cửu khấu ôm chân, khóc lóc cầu xin đối
phương : Ca ca à, nhà ta trên có vợ già, dưới có vợ nhỏ...phi, là trên
có mẹ già, dưới có con nhỏ. Ngươi đại nhân đại lượng, có thể hay
không...đem y phục trên người cởi ra...cho ta?
Ha hả.
Tin y đi, lời này mà nói ra, y nhất định sẽ bị đối phương không chút lưu tình một cái tát chụp chết.
Nếu không chết, y liền đem hỷ nến nhai!
"Đi theo ta." Không biết trong lòng Diêu Vũ đã dời sông lấp biển, lúc này, thái độ của quỷ con hát vẫn vô cùng mông lung, không rõ hỷ nộ.
Thấy hắn dẫn trước rời đi, Diêu Vũ nào dám chậm trễ kia chứ? Lập tức
dùng sức nâng lên hai chân đã tê cứng, thất tha thất thểu đuổi theo hắn.