“Khoan đã, nói như vậy, vì sao ngươi lại tự sát…” Bất chợt nghĩ tới
chuyện này, Diêu Vũ liền không kiềm lòng được mà mở miệng truy hỏi.
Cũng không lừa dối y, Mặc Phong liền ăn ngay nói thật giải thích :“Sau khi
Trác Thiên Hạo bị lựa chọn tuẫn táng cho trưởng công chúa, thái tử đã
uống rất nhiều rượu.”
“Có lẽ vì muốn giảm nỗi nhớ thương đối với
ái nhân, hắn đã ép buộc ta mặc trộm y phục của Trác Thiên Hạo, đồng thời học theo điệu bộ, cử chỉ của hắn.”
“Ta không đồng ý, gã liền nổi giận, trong lúc giận dữ, trực tiếp liền muốn ra tay cường bạo ta. Nhưng cuối cùng, một tên hoàn khố công tử như gã vẫn là bị một con hát như ta đánh ngã.”
“Sau đó, ta liền chạy. Nhưng xung quanh đã sớm bị
cảnh giới, ta căn bản không có khả năng chạy thoát khỏi hí tràng được.
Cuối cùng, bất đắc dĩ, ta chỉ có thể quay trở về trong phòng của chính
mình, dùng chính bộ hí phục đang mặc trêи người làm thành dây treo cổ mà tự sát.”
Diêu Vũ hiểu tâm trạng của Mặc Phong khi đó. Hắn tự
sát, không phải vì sợ hãi bị lăng nhục, mà càng nhiều hơn, chính là vì
không muốn bị xem thành thế thân của người khác, đặc biệt là vị ca ca
luôn cao cao tại thượng trêи đỉnh đầu hắn.
So với như vậy, hắn thà rằng lựa chọn cái chết còn hơn.
“Ta thừa nhận, chính mình đã từng rất ghen ghét Trác Thiên Hạo, cũng rất
căm hận hắn. Rõ ràng ta giống với hắn, đều là nhi tử của cùng một nam
nhân, nhưng những thứ hắn dễ dàng chiếm được, lại là thứ ta cả đời khó
cầu.”
“Nhưng hiện tại, ta cảm thấy bản thân rất ổn, vô cùng ổn.”
Vuốt nhẹ lọn tóc vừa rũ xuống bên tai, Mặc Phong liền nhún vai, nhẹ nhõm cười nhạt :“Chí ít, khi sinh thời, ta chưa từng cảm nhận được cảm giác
thoải mái như vậy.”
“Không cần nhìn sắc mặt người khác, không cần bị ruồi muỗi vo ve bên tai, kẻ khác khi nhìn thấy ta, trong mắt cũng
đều sẽ mang theo kinh sợ, dù là người hay là quỷ.”
“Biến thành lệ quỷ, khiến ta có thể làm được rất nhiều chuyện mà trước kia bản thân
không có cách thực hiện. Đồng thời, cũng để tính cách của ta được phát
huy tới cực hạn.”
“Có lẽ ngươi không biết, bởi vì từ nhỏ tới lớn, khóc không người dỗ, đói không người lo, bệnh tật lại càng không người ở cạnh, nên ta đã sớm tạo thành một loại thói quen. Đó chính là không bao giờ nhờ vả vào người khác.”
“Thích thứ gì, liền sẽ tự mình cố
gắng, tự mình đi tranh thủ, lấy không được thì trộm, trộm không được thì cướp.” Mặc dù không cố tình thể hiện ra, nhưng sự bá khí cùng ngang tàn trong lời nói của hắn vẫn như cũ không che giấu được.
Quan trọng nhất là, hắn tựa hồ cũng không cảm thấy có chỗ nào không đúng.
“Tiểu Ngư nhi, có phải ngươi cảm thấy ta truy đuổi ngươi ra khỏi hí tràng, là bởi vì muốn giết chết ngươi, có đúng không?”
Nghe thấy nghi vấn này, nếu không phải cực lực khắc chế, Diêu Vũ đã sớm theo bản tâm mà gật đầu.
Nếu không đâu? Không có người giấy thế mạng của quỷ tân lang, y đã sớm bị hắn bẻ gãy cổ.
Tựa như nhìn ra suy nghĩ lúc này của Diêu Vũ, Mặc Phong liền có phần bất
đắc dĩ mà thở dài một tiếng thật nhẹ :“Ta thừa nhận, lúc đó ta đã muốn
giết ngươi.”
“Bởi vì thời gian dài sống trong hí tràng, quá mức
nhàm chán, cho nên ta mới gửi một bức thư ra ngoài, mong muốn tìm được
người đến bầu bạn.”
“Khi biết được ngươi là người nhận thư, ta
thật sự đã có ý định xem ngươi thành tri kỉ. Chí ít, sẽ không để ngươi
dễ dàng chết đi như vậy. Nhưng không ngờ rằng, ngươi lại lừa gạt ta,
phản bội sự tin tưởng của ta.”
“Ngươi nói ta làm sao không tức
giận? Nhất là khi ngươi còn đem ký ức ta không muốn nhớ tới vạch ra…”
Nói tới chỗ này, ánh mắt Mặc Phong liền trở nên u oán khôn cùng.
Có điểm chột dạ khụ một tiếng, biết rõ bản thân đuối lý, Diêu Vũ cũng
không dám lại đề cập chuyện này nữa, yên lặng nghe hắn nói tiếp. Đồng
thời, lại bắt đầu suy nghĩ đường thoát thân…
“Thế nhưng, sau khi
phát hiện ngươi không chết, mà chỉ mang theo hí phục của ta rời đi, ta
cũng liền không nổi lên sát tâm với ngươi nữa.”
“Thật ra, ta còn phải cảm tạ ngươi đó, Tiểu Ngư nhi, bởi vì ngươi đã giúp ta một việc đại ân, để ta thành tựu hung thần.”
“???” Nếu nói những lời đầu còn nghe hiểu, thì câu cuối của Mặc Phong lại làm Diêu Vũ như rơi vào sương mù.
Y giúp hắn thành tựu hung thần bao giờ, sao y không biết? Quan trọng nhất là, y có loại năng lực đó sao?
Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Diêu Vũ, Mặc Phong liền sủng nịch nhìn y, nhàn nhạt giải đáp :“Hí phục mặc dù là linh dị vật phẩm của ta, nhưng từ một khía cạnh khác tới nói, nó lại là một sợi xiềng xích bó buộc ta.”
“Nó khiến ta thời thời khắc khắc giữ vững thân phận con hát, cũng như không thể rời bỏ hí tràng.”
“Mà ngươi…” Hơi ngưng, giọng nói của Mặc Phong liền trở nên nhu hòa :“Đã
giúp ta cởi bỏ gông xiềng đeo bám ta từ lúc sinh thời đến sau khi chết
này.”
Thời khắc này, Diêu Vũ mới phát hiện, chính mình trong lúc
vô thức tựa hồ đã bị chủ thần cho hố. Hơn nữa còn là hố sâu vạn trượng
cái loại kia…
“Tiểu Ngư nhi, ngươi cảm thấy, một con lệ quỷ vì sao lại muốn giết chết một người?”
Rất tốt, câu hỏi này rất có nội hàm, vừa vặn nằm trong chuyên môn của y.
“Quỷ giết người còn cần lý do sao?” Gần như trong nháy mắt bật thốt ra, nhưng ngay tức khắc, Diêu Vũ liền đã hối hận.
Quả nhiên, đây không phải câu trả lời làm hắn vừa lòng nhất.
“Đáp án này chỉ đúng với những ma quỷ cấp thấp, nhưng nếu là lệ quỷ cấp cao thì sao?”
Đã đoán được đáp án, nên lúc này, Diêu Vũ liền không khỏi trầm mặc trong
phút chốc. Khóe môi nhẹ nhàng mấp máy, qua mấy giây, y rốt cuộc vẫn là
nói ra :“Là vì hận…”
“Còn có…vì yêu.” Bởi vì yêu, cho nên muốn
mang đối phương theo sau, vĩnh viễn lưu lại bên người mình. Tựa như Trác Thiên Hạo trước kia đã từng làm.
Tựa như là phần thưởng dành cho câu trả lời chính xác của Diêu Vũ, lúc này, trêи mặt Mặc Phong lại xuất hiện một nụ cười rạng rỡ, khiến người có cảm giác như xuân phong thổi
qua, nhẹ nhàng thoải mái.
“Cho nên, Tiểu Ngư nhi, ta cũng rất yêu ngươi, lại càng muốn giết ngươi.”