Diêu Vũ nhanh chân trở về trạch viện của mình, đóng sầm cửa lại. Bởi vì y
vẫn còn chưa quên, hàng xóm của y nếu không phải là quỷ quái, thì liền
chính là biến thái, sát nhân ma.
Đến tận khi lưng dán cửa gỗ, Diêu Vũ mới hơi bình tĩnh lại một chút.
Vừa nãy, y đã từ trong ba lô của Tiểu Dịch cùng Lưu Vạn Hoa lấy đi
hai túi bánh quy, hai chai nước cùng hai cây đèn pin. Đường nhiên, còn
bao gồm cả thanh chủy thủ dùng để kết liễu Tiểu Dịch.
Về phần dây liễu mà Lưu Vạn Hoa hối đoái, bởi vì không có đủ thời gian, nên y cũng không đi tìm.
Thế giới này tựa như một bóng ma, tảng băng chìm dưới sự tốt đẹp của
thế gian. Không có ánh sáng, luôn luôn ở trong tĩnh mịch, không có công
đạo, tất cả còn sót lại chỉ là oán khí, cùng vô hạn vết nhơ.
Thân thể bởi vì hoạt động nhiều đã sớm mệt mỏi rã rời, Diêu Vũ chỉ
tùy tiện ăn nửa bịch bánh quy, uống vào chút nước, liền đã không nhịn
được bò lên giường lớn trong phòng đi ngủ. Thậm chí cả tinh thần đi xem
thương thành cũng không có.
Mặc dù ngủ ở nơi xa lạ, không chút quen thuộc. Nhưng Diêu Vũ vẫn ngủ
rất trầm, toàn thân tạo thành hình chữ đại, dang tay dang chân.
Cho đến khi, y chìm vào trong một giấc mộng, nửa tỉnh nửa mê, mơ hồ nhìn thấy một bóng người đứng ở cửa phòng của mình.
Xung quanh rất yên tĩnh. Rõ ràng là đang trong mơ, nhưng Diêu Vũ phát hiện, đầu óc của bản thân lại rất thanh tỉnh. Chỉ là toàn thân lại hoàn toàn bất động, không thể nhúc nhích.
Rõ ràng mi mắt đang nhắm chặt, nhưng Diêu Vũ vẫn quỷ dị có thể nhìn thấy được khung cảnh trước mắt.
Đối phương mặc một bộ bạch y cũ kĩ, xõa dài phết đất. Từ hình thể tới xem, tựa hồ là một nữ tử. Tóc tai vấn gọn. Diêu Vũ cũng thu hẹp tầm
mắt, mấy lần thử quan sát mặt nàng. Nhưng dù có cố gắng thế nào, vẫn như cũ không thể nhìn thấy được.
Nữ nhân cứ đứng yên tại chỗ, đưa mặt về phía y, mặc dù không nhìn
thấy được vẻ mặt của nàng, nhưng Diêu Vũ vẫn có thể khẳng định, nàng
cũng đồng dạng đang theo dõi y.
Diêu Vũ thử giãy giụa, nhưng tất cả hành động đều trở nên dư thừa, không mang lại bất kỳ hiệu quả nào.
Cảm giác bất lực này, khiến trong lòng Diêu Vũ không tài nào bình
tĩnh nổi. Thời gian trôi qua, loại trải nghiệm này cũng dần dần chuyển
thành tuyệt vọng.
Cho đến khi, Diêu Vũ cảm thấy từ phía sau lưng giống như đang có một bàn tay vòng qua eo mình, đem mình ghì mạnh ra sau.
Bàn tay này rất to, lạnh lẽo như một khối nước đá, làm Diêu Vũ theo
bản năng muốn co người trốn chạy, nhưng lại không tài nào làm được.
Phía dưới không phải là giường sao? Đôi tay này muốn kéo y đi đâu?
Trước mắt hóa thành một mảnh tối đen, không còn nữ nhân đứng ở đầu
giường. Diêu Vũ chỉ cảm thấy thân thể của mình đang không ngừng trầm
xuống, tựa như rơi vào hàn đầm.
Đến tận khi lưng chạm vào trên một mặt phẳng cứng rắn, Diêu Vũ mới
theo bản năng thả lỏng thân thể một chút. Nhưng rất nhanh, toàn thân y
liền đã lập tức cứng đờ.
Cánh tay trái mơ hồ chạm vào một vách tường dựng đứng. Bên vai phải, giống như lại đang nằm một cá nhân.
Bên cạnh y...có người?
Nếu bây giờ còn điều khiển thân thể được, Diêu Vũ cảm thấy chính mình nhất định là đã sớm dựng tóc gáy. Đặc biệt là khi kẻ nằm bên cạnh, tựa
hồ còn đang di động.
Đúng vậy, người có thân thể lạnh băng bên cạnh là đang động.
Đầu tiên là cánh tay, sau đó là đến toàn cơ thể.
Không biết nơi đây là đâu, nhưng Diêu Vũ có thể sâu sắc cảm nhận được cảm giác chật chội khi y và đối phương nằm song song với nhau. Chắc
chắn không phải là giường lớn y nằm lúc đầu.
Sau khi ngồi dậy, người ở bên cạnh liền triệt để mất đi động tĩnh. Từ tiếp xúc sơ bộ ban nãy, Diêu Vũ cảm thấy đối phương rất có khả năng là
một nam nhân.
Được rồi, chỉ cần không phải nữ nhân quái dị khi nãy là được.
Trong khi Diêu Vũ nín thở chờ đợi, nam nhân đó rốt cuộc cũng có động
tác. Âm thanh y phục ma sát, kèm theo cảm giác mềm mại lướt qua đầu ngón tay, khiến Diêu Vũ có thể đoán được, y phục mặc trên người đối phương
nhất định chính là tơ lụa thượng hạng.
Hắn muốn làm gì?
Thời khắc này, Diêu Vũ suy đoán trên trán của mình nhất định là đã
sớm ứa mồ hôi lạnh như mưa. Nhưng ngặt nỗi, y lại không thể đưa tay đi
lau.
"Ách...ách..."
Ban đầu, Diêu Vũ cảm thấy chính mình khả năng nghe lầm. Nhưng rất
nhanh, y liền đã lập tức xác nhận, âm thanh trầm trọng này, chính là do
'người' bên cạnh phát ra.
"Ách...c...ách..." Thanh âm này rất tối nghĩa, khiến người không tài
nào nghe ra hắn đang cố biểu đạt cái gì. Nghe nhiều, thậm chí còn mang
đến mệt nhọc cho thính giác. Tựa như cổ họng của đối phương bị người
nhồi đầy bông vải vào, không thể nào nói được thành lời.
Không hiểu vì sao, Diêu Vũ giống như lại có thể từ trong tiếng nghẹn ứ của đối phương nghe ra được cấp bách cùng hoảng sợ.
Tiếp sau đó, một loạt tiếng va đập, như người không ngừng vỗ vào trên gỗ liền bắt đầu vang dội bên tai Diêu Vũ.
"Bịch...bịch...bịch..."
Hai mắt không nhìn thấy, thân thể không thể động. Diêu Vũ chỉ có thể
lờ mờ đoán được là nam nhân bên người đang dùng sức đập vào trên vách
tường, tương tự với vách tường bên trái y.
Không biết có phải là yếu tố tâm lý hay không, Diêu Vũ lại cảm thấy
không khí xung quanh giống như đang từ từ co lại. Hô hấp tắt nghẽn, tựa
như bị người hút hết khí oxi, thả vào trong hộp kín.
Y muốn giãy giụa, muốn trốn thoát, nhưng lại không tài nào làm được.
Bên cạnh, nam nhân kia giống như vẫn còn đang tiếp tục đập lấy vách
tường. Động tĩnh càng ngày càng gấp gáp, tựa hồ hắn cũng giống như y,
phát hiện ra không khí càng ngày càng suy kiệt.
"Ách..." Giọng mũi phát ra, cũng bắt đầu xen lẫn mùi vị tuyệt vọng.
**Thuộc tính :
--Tính danh : Trác Thiên Hạo.
--Sinh thần : ???
--Chiều cao : 1m90.
--Nick name : Trác Trác.
--Thuộc tính : Cao lãnh, bá đạo, ngạo kiều công.
--Lý tưởng sống : ??? /người chết không có lý tưởng sống, đừng cà khịa, Trác Trác tổn thương/