Lý Diệu hít sâu một ngụm thuốc lá, ánh mắt lạnh lùng.
“Tìm mấy người anh em chờ tôi ở cửa, đợi lúc bọn tôi đi ra ngoài liền đến giả bộ ngăn lại không cho đi, liệu độ muốn tìm bọn tôi gây phiển phức. Sau đó nhìn tên vừa mới hát kia đánh cho tôi!”
“Tôi sẽ đưa Trần Uyền và những người khác đi trước. Có hiểu ý tôi không?”
Anh ta muốn nhân cơ hội này đề tên Vũ Hoàng Minh kia xấu mặt!
“Em hiều rồi! Em sẽ gọi điện đề mọi người đi sắp xếp.”
Tên khốn kia vậy mà lại dám động đến cô gái mà anh ta coi trọng, vừa nhìn liền biết là không muốn được sống.
Tiểu Hắc cười, bọn họ cũng đều biết Lý Diệu có tình càm với Lục Đình.
Anh ta tới gần Trần Uyển chẳng qua là vì muốn tiếp cận Lục Đình mà thôi!
Một khi đã nắm bắt được Lục Đình, Trần Uyền sẽ bị anh ta một cước đá văng!
Mặc dù bối cảnh phía sau nhà của Trần Uyển không tệ, nhưng là hậu trường nhà Lý Diệu cũng không kém!
Còn về phần Lục Đình, một đứa con gái không có bối cảnh thì còn muốn thế nào!?
“Hừt”
“Tên chó kia đã cho thể diện mà còn không cần. Đợi chút nữa, tôi sẽ cho anh ta biết hậu quả của việc chọc giận tôi!”
Lý Diệu cười nhạo một tiếng, đem tàn thuốc.
trong tay ném mạnh xuống đất làm bắn ra vô số tia lửa.
Thời điểm anh ta quay trở lại phòng, Vũ Hoàng Minh đang cùng những người khác uống rượu.
“Xem ra từng này rượu vẫn không đủ, để tôi lấy thêm hai thùng nữa tới!”
“Phục vụ, thêm hai thùng rượu nữa!”
Lý Diệu mìm cười, sau khi uống rượu anh ta sẽ không sợ ai cả.
Hai cái thùng rượu này, một mình anh ta cũng có thề uống hết!
“Anh bạn này, lúc trước tôi đối với anh có hơi quá lời. Hiện tại tôi muốn cùng anh nói xin lỗi!”
“Tôi tự phạt ba chén trước.”
Lý Diệu ngồi đối diện Vũ Hoàng Minh, trực tiếp ð trước mặt mọi người mỡ ra một chai uống.
Trần Uyền cả người sững sờ, Lục Đình cũng.
là trớn tròn mắt.
Những người khác ờ đây cũng đều bị mấy lời này của Lý Diệu làm sợ ngây người.
Cái này….. Chuyện gì xảy ra vậy!?
Tại sao Lý Diệu lại đột nhiên biến thành một người khác vậy!?
Trong lòng Vũ Hoàng Minh chế nhạo, muốn chuốc say anh?
Sau đó đề dễ dàng dạy dỗ anh sao?
Chút thủ đoạn này, cũng thật nhò nhẹn nhat!
“Không có việc gì, tôi không có để ở trong lòng”
‘Vũ Hoàng Minh cầm lấy một chai rượu, một ngụm lại một ngụm vào bụng, tốc độ kia nhanh đến mức khiến người ta phải nghẹn họng mà nhìn.
“Hay quá!”
“Vậy mới là đàn ông chứ!”
“Uống! Ngày hôm nay nếu tôi không làm anh cao hứng, vậy tôi liền không phải Lý Diệu!”
Lý Diệu xé mỡ cái thùng rượu, đem tất cả rượu trong thùng lấy lên đề ở trên bàn.
Không bao lâu sau, trên mặt bàn thủy tỉnh đều được lấp đầy bằng chai rượu.
Nhìn qua có khoảng hơn một trăm chai!
Vũ Hoàng Minh mìm cười, nhìn qua ba người còn lại.