Thế nhưng, người đã từng đi đến sâu bên trong khu không có người lại
biết được, không phải vì phía chính phủ muốn bảo vệ cây cối. Mà do phía
chính phủ cũng không hiểu nổi khu đất thần bí nhất đó, căn bản không dám khai phá.
Nếu nhìn từ không trung xuống,
nơi sâu nhất của Thần Huyền, bị che phủ bởi một mảnh rậm rạp của đại
thụ. Khi mùa thu, mùa đông tới, trên bầu trời của Thần Huyền hiện lên
một tầng sương mù đậm đặc. Nhìn từ không trung xuống căn bản không nhìn
thấy được bên trong có cái gì, mà ở bên trong, có một loại từ trường rất mạnh, sẽ làm tất cả thiết bị điện tử mất tác dụng. Muốn dùng mấy thứ
như camera để tiến hành quay chụp lại là điều không thể nào.
Trương Thác mua vé vào khu thắng cảnh. Sau khi nghe xong đủ loại nhắc
nhở việc phải chú ý không được tiến vào khu vực không người, anh bước
nhanh tiến vào khu rừng rậm nguyên thủy, đi về phía trung tâm của khu
vực này.
Nơi trung tâm của khu vực này, Trương Thác đã từng đi qua một lần. Đó là lúc anh đến đây an táng cho sư phụ của mình.
Vừa vào rừng rậm nguyên thủy, lọt vào trong tâm mắt đó là đại thụ rợp
trời. Một người không có bất kì kinh nghiệm sinh †ồn dã ngoại nào, nếu
như không có cột mốc chỉ đường, sau khi vào đây mấy phút sẽ hoàn toàn
mất phương hướng ở trong rừng rậm nguyên thủy, căn bản không đi được.
Ở đây, cảnh vật trước mặt bốn phía đều giống nhau, Trương Thác kiên
định bước đi. Anh rảo bước thật nhanh đi thẳng về một hướng, chỉ mất có
một khoảng thời gian ngắn, đã hoàn toàn tiến vào khu không người, xung
quanh nhìn không thấy bất kỳ bóng người nào tồn tại.
Cây cối rất cao, bởi vì do mùa mà ở đây đã không còn kiểu lá cây um tùm như của mùa hạ. Một mảng trời xanh ngắt, trong suốt, giống như bầu trời thủy tinh màu xanh trong đồng thoại.
Theo
hướng mà Trương Thác đi, vị trí của anh cũng càng ngày càng cao. Khi anh đi ra khỏi rừng cây, đứng trên một mỏm núi lớn nhìn về phía xa, sương
mù dày đặc che khuất đi tầm mắt của anh. Chỉ có thể nhìn thấy hình bóng
mơ hồ của ngon núi lớn, một mảnh xuyên suốt, giống như một con rồng lớn
nằm quanh nơi này.
Trương Thác dừng lại bước chân vẫn đi nhanh nãy giờ, đứng cạnh mỏm đá nói: “Theo từ tận Châu Phi đến đây, cũng mệt rồi chứ”
“Có mệt nhưng cũng không phải là quá mức” Người mặc áo khoác đen không
hề che giấu đi ra từ rừng cây phía sau lưng Trương Thác. Khi còn cách
Trương Thác khoảng mười thước thì dừng lại: “Dọc theo đường đi tôi vẫn
luôn thắc mắc một vấn đề, thực sự là tôi nghĩ mãi mà không ra”
“Sao nào? Kinh ngạc việc tôi có thể đi ra từ nơi đó?”
Trương Thác xoay người, nhìn về phía đối phương.
“Thời đại thành lập địa ngục, không, dù cho lấy thế kỷ làm mốc, tôi
dùng cả ngón tay lẫn ngón chân cũng không tính ra được, cậu là người đầu tiên có thể đi ra từ nơi đó” Giọng của người mặc áo khoác đen, mang
theo một loại từ tính: “Đúng thật là năm ngoài dự liệu của tôi”
Người mặc áo đen chậm rãi bỏ mũ áo choàng trên đầu xuống, lộ ra khuôn
mặt, đó là một khuôn mặt vô cùng tái nhợt, không có chút màu máu nào.
“Tôi làm quản ngục đã được một trăm hai mươi bảy năm, lần đầu tiên thấy người có thể từ bên trong ngục đi ra, rốt cuộc trong một tháng này, cậu có bị nhốt vào trong lồng giam này không vậy!” Đối phương gắt gao nhìn
chằm chằm Trương Thác, đôi mắt kia giống như muốn từ trên người Trương
Thác nhìn ra cái gì đó.
Người đàn ông mặc
áo màu đen này chính là người trông coi lồng giam Địa Ngục, anh ta biết
rất rõ trong lồng giam Địa Ngục này nhốt những nhân vật mạnh như thế
nào, với thực lực của Trương Thác, đừng nói là có thể từ trong lồng giam đi ra, chỉ sợ ngay lúc Trương Thác vừa tiến vào lồng giam thì đã bị
những ác ma bị nhốt ở bên trong xé nát, trừ phi Trương Thác chưa từng
vào trong lồng giam Địa Ngục này, người mặc áo đen căn bản nghĩ không
ra, vì sao Trương Thác có thể từ trong lồng giam Địa Ngục đi ra được.
Chỉ là người mặc áo đen đang tò mò, lúc trước người phụ trách đưa
Trương Thác vào lồng giam Địa Ngục là bốn người Chu Lộc Lam, làm sao có
thể xuất hiện chuyện ngoài ý muốn này chứ.
Sau khi Trương Thác nghe được lời người mặc áo đen nói, thì cười ha hả
mấy tiếng, nói: “Anh nói gì? Anh là người trông coi lồng giam Địa Ngục
này?”
“Làm sao, rất buồn cười à?” Người mặc áo đen nhìn Trương Thác.
“Rất là buồn cười.” Trương Thác gật đầu, anh châm chọc nói: “Người
trong lồng giam này đều đi hết rồi, anh làm chức trong coi ngục giam này kiểu gì vậy, anh nói xem anh có xứng với chức vị này không”
Người mặc áo đen cười lạnh một tiếng, không để ý châm chọc của Trương
Thác nói: “Cậu không cần dùng mấy lời nói linh tinh này khích tôi”