Huyền Thiên Lân nói: “Chúng ta sẽ dùng những đồng vàng này, để hấp dẫn
thổ dân gần nơi đó, sau đó lấy đi một số thứ ở trên người bọn họ.”
Trương Thác há mồm, đang muốn nói gì đó, thì Huyền Thiên Lân đã lên tiếng trước.
“Tôi biết cậu muốn hỏi điều gì, trận pháp này chỉ nhằm vào người có khí mà thôi, hơn nữa nó chỉ tác dụng theo một phương hướng, nói cách khác
những người bị nhốt ở trong lồng giam này sẽ không đi ra bên ngoài được, trừ phi chúng tôi tự phế đi tu vi của mình, nhưng chúng tôi đã ở độ
tuổi này, nếu bây giờ tự phế đi tu vi của mình, chỉ sợ trong nháy mắt
chúng tôi sẽ phải biến thành một xác chết, mà đồ vật ở bên ngoài, có thể là người hoặc là vật đều có thể rơi vào trong này, đương nhiên, mật độ
mà đồ vật rơi xuống… Ừm, cái kia được gọi là mật độ đi, đây là từ ngữ mà mười năm trước tôi thông qua một cái hộp biết nói chuyện học được, mật
độ nhất định phải lớn hơn đất cát”
Lúc
Huyền Thiên Lân nói đến đây, ông ta dùng sức nhảy lên, cả người nhổm lên rất cao, ngay lúc Huyền Thiên Lân vừa mới chạm đến tầng mông lung trên
đỉnh đầu kia, một đạo hào quang màu vàng đất, trong nháy mắt xuất hiện ở trước người Huyền Thiên Lân ngăn cản Huyền Thiên Lân, giống như là lò
xo Huyền Thiên Lân bị bật trở về, Huyền Thiên Lân không thể nào giống
đồng vàng vừa mới ném lên kia, nhảy ra khỏi tầng đất cát được.
“Đây chính là trận pháp, một trận pháp có thể khóa lại cả một vùng trời. Trên mặt Huyền Thiên Lân lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ.
Ánh mắt Trương Thác có chút ngây ngốc nhìn tầng đất cát trên đỉnh đầu,
trong nháy mắt lúc ánh hào quang màu vàng kia xuất hiện, anh liền cảm
nhận được một loại cảm giác nguy cơ cực mạnh, thật giống như cả bầu trời đều sụp đổ, đè xuống người mình vậy.
Huyền Thiên Lân nói: “Lúc trước những người bị nhốt ở mười tám tầng Địa Ngục
này, chỉ biết chém giết hãm hại lẫn nhau, nhưng khi biết được ai cũng
không thể phá giải trận pháp này mọi người liền không còn tinh thần chém giết lẫn nhau nữa, ngược lại chuyển sang một phương hướng khác phát
triển, các tiền bối dùng mấy trăm năm thời gian thăm dò đường đi ra
ngoài, nhưng cuối cùng vẫn không có kết quả, liền dứt khoát chấp nhận sự thật tàn khốc này, xem nơi này như một thế giới nhỏ khác cố gắng sống
qua ngày”
Huyền Thiên Lân chỉ dưới chân
mình: “Mười tám tầng Địa Ngục này trải qua mấy trăm năm thời gian, đã
hoàn toàn bị cải tạo, trở thành bộ dáng như bây giờ mà cậu đã nhìn thấy, người ở chỗ này chết một người thì ít đi một người, đã từng là kẻ thù ở đây lâu cũng biến thành bạn bè, những người ở đây mỗi ngày đều nghĩ là
như thế nào mới có thể sống tốt hơn, chờ mong có một ngày có người phá
giải được trận pháp bọn họ có thể đi ra ngoài, đồng thời ở chỗ này,
chúng tôi dựa vào những đồ vật của thổ dân cũng có thể biết được thế
giới bên ngoài phát triển như thế nào, như những con chim kim loại có
cánh, cái hộp có thể tự mình chạy còn phát ra tiếng, đó là những thứ mà
chúng tôi chưa thấy bao giờ, ở chỗ tôi có mấy quyển sách, đều là văn tự
thời đại các cậu, mọi người ở đây đều không biết chữ đấy, cho nên cần
cậu…”
Huyền Thiên Lân nói được một nửa đột
nhiên sửng sốt, ánh mắt của ông ta vốn dĩ rất lạnh nhạt, nhưng giờ phút
này lại đột nhiên trợn to, gắt gao nhìn chăm chằm một màn xảy ra trước
mặt, ông nhìn thấy rất rõ, Trương Thác cũng giống như ông vừa nãy nhảy
lên trên, nhưng tia sáng màu vàng trong tưởng tượng kia không hề xuất
hiện, Trương Thác cứ như vậy dễ dàng phá giải trận pháp nhảy qua tầng
đất cát trên đỉnh đầu.
Nhìn thấy chuyện này xảy ra trước mặt mình, dù cho là Huyền Thiên Lân, cũng phải mất một chút thời gian mới kịp phản ứng.
“Chẳng lẽ là trận pháp mất hiệu lực?”
Huyền Thiên Lân cũng không suy nghĩ gì nhiều, ông ta vui mừng như điên, nhảy vọt lên lần nữa, đáng tiếc kết quả khiến Huyền Thiên Lân vô cùng
thất vọng, một tầng ánh sáng màu vàng đất xuất hiện, giống như một bàn
tay vô tình dập tắt toàn bộ hi vọng trong lòng Huyên Thiên Lân, ông ta
lại bị bật trở về.
Trên sa mạc Sossusvlei,
Trương Thác lạnh lùng giãm ở bên trên lớp cát chảy, cảm nhận được cát
chảy đang lưu chuyển ở dưới chân, trong lòng tràn đầy cảm giác không
chân thật, vô số cao thủ ở trong lồng giam không thoát ra được, mình lại cứ như vậy nhẹ nhõm thoát ra ngoài?
Chuyện vừa xảy ra, cũng khiến Trương Thác choáng váng.
Sau khi được Huyền Thiên Lân phổ cập kiến thức về trận pháp cho anh,
Trương Thác liền nghĩ muốn tự mình trải nghiệm một chút, nhưng không
nghĩ tới kết quả là anh cứ như vậy nhảy ra khỏi lồng giam?
Cát chảy dưới chân, không ngừng quấn chân Trương Thác chìm xuống dưới, Trương Thác dùng sức nhảy lên, rời khỏi nơi này.
Trong lồng giam.
Người đàn ông thấp bé và một đám hơn hai mươi người, toàn bộ đều chờ ở
tầng một, bọn họ có rất nhiều vấn đề muốn hỏi Trương Thác, ở trong lồng
giam này hiu quạnh hơn trăm năm, đột nhiên có một thành viên mới từ bên
ngoài vào, nghe Trương Thác kể một số chuyện thú vị ở bên ngoài, chính
là chuyện bọn họ mong đợi nhất.