"Tại sao?" Tôi lại thuận theo lời anh ta hỏi một câu.
Lúc này, tôi cảm thấy mình không còn sức để nói nữa rồi, cả người trở nên yếu ớt, ngay cả ý chí cũng trở nên yếu ớt.
Cứ như thể có thứ gì đó không ngừng rút đi năng lượng của tôi, khiến tôi
ngày càng yếu đi, não bộ của tôi cũng trở nên không rõ ràng. Trong đầu
tôi vẫn đang suy nghĩ chậm chạp, trước đó Giản Dương đã nói, anh ta muốn hoàn thành đám cưới sớm, buổi chiều có thể đi đăng ký kết hôn...
"Nắng buổi trưa có thể đạt đến vật âm. Tô Mộng, cô đang mang thai, thân thể
yếu ớt, không đấu được với tôi đâu. Nghiệt chủng ở trong bụng cô đã định phải chết!" Giọng điệu của Giản Dương nhẹ nhàng và chậm rãi, ánh mắt
của anh ta đầy độc ác, anh ta đã bước lên sân khấu nhìn xuống đám đông
bên dưới.
Những người có mặt tại hiện trường lần lượt nhìn chúng
tôi, ngay cả MC buổi lễ cũng có chút không phản ứng kịp, vội vàng cầm
lấy micro.
"Có vẻ như chú rể không thể chờ đợi được nữa rồi, vội vàng muốn cưới cô dâu như vậy, muốn động phòng."
Dưới khán đài cười ồ lên, nhưng trán tôi lại lấm tấm mồ hôi.
Lạnh hết cả người, tôi tìm kiếm từ khán đài trong cơn mơ hồ, muốn tìm kiếm
bóng dáng của ba mẹ của tôi. Tôi quá sợ hãi, tôi không chịu đựng được
hai người họ sẽ nhìn thấy chuyện xấu của tôi, họ trân trọng danh tiếng
của mình cả đời, không thể vì tôi mà bị bôi nhọ được.
Nước mắt tôi lăn dài, nghẹn ngào, nhưng tôi lại không thể thoát khỏi bàn tay của Giản Dương.
Năng lượng trong cơ thể tôi, dường như bị ánh mặt trời chói chang trên đầu
hút cạn sức lực, đứa con trong bụng tôi dường như cũng đang chịu đau
đớn. Nó dường như đang quan tâm, dường như nó cũng đang khóc: "Mẹ, con
nhớ ba, mẹ, con muốn ba... con cảm thấy khó chịu quá."
Tôi cũng
cảm thấy mình sắp bị phơi nắng đến chết rồi, ý thức còn chậm chạp hơn
trước, cảnh vật xung quanh đều là bóng chồng bóng. Sự lạnh lẽo trong
trái tim tôi, Lăng Vũ Dương đã bị thương nặng, tôi không biết bây giờ
anh ấy thế nào rồi.
Tôi lại càng không có năng lực, để cho con mình gặp ba nó.
Bây giờ Giản Dương muốn làm hại nó, tôi... Tôi phải làm gì bây giờ?
Tôi xoa bụng của mình, vùng vẫy một cách yếu ớt, giống như kẻ chết đuối vớ được cọng rơm giữa biển bão, tìm cách sinh tồn.
Giản Dương chộp lấy micro của MC buổi lễ, từ tốn nói: "Bây giờ tôi xin thông báo một chuyện, đám cưới của tôi và Tô Mộng hủy bỏ, tôi sẽ không lấy cô ấy, tôi vô cùng xin lỗi vì đã làm chậm trễ thời gian quý báu của mọi
người."
Bên dưới sân khấu bắt đầu có những lời bàn tán, tôi đứng
trên sân khấu bị nắng làm cho choáng váng, choáng váng đến mức tôi không thể suy nghĩ được nữa. Tôi chỉ cảm thấy hoảng sợ, nước mắt trào ra, tôi sợ ba mẹ tôi ở dưới khán đài sẽ nhìn thấy.
"Chuyện này là như
thế nào? Giản Dương, con, cái thằng nghịch tử, sao con lại có thể đối xử với Tô Mộng như vậy, con... con bảo bố phải giải thích với chú Tô của
con thế nào?!" Ba Giản đi lên sân khấu, nghiêm nghị mắng Giản Dương.
Giản Dương cúi đầu, thái độ thừa nhận lỗi lầm của mình.
Nhưng miệng anh ta vẫn hướng về phía micro, chiếc loa trong đám cưới đã phóng to âm thanh lên hàng chục lần: “Ba, con xin lỗi, con đã không nói sự
thật với ba. Con thực sự không chịu nổi nữa rồi, đứa con trong bụng Tô
Mộng không phải là của con. Con không muốn mang nỗi nhục này cả đời..."
"Con nói cái gì?" Ba Giản lùi về phía sau một bước, trên mặt đầy vẻ kinh ngạc.
"Đúng vậy, người phụ nữ con yêu nhất, cô ấy đã trèo lên giường người khác,
còn có một đứa con. Cô ấy đã phản bội lại lời hứa giữa hai chúng con,
giẫm lên tôn nghiêm của người đàn ông." Giản Dương đột nhiên ngẩng đầu
lên, dáng vẻ trông như một người đàn ông bị tổn thương.
Tôi đã
nghe thấy rồi, những người bên dưới đang bàn tán, mắng nhiếc "đồ khốn",
"đồ đĩ", "cô không xứng với đại thiếu gia nhà họ Giản"...
Những lời khó nghe như vậy cứ văng vẳng bên tai tôi.
Nhưng bởi vì tôi quá yếu đuối, tôi thậm chí còn không có sức để phản bác, bản thân Giản Dương và Lạc Thần Tuấn ở bên nhau, anh ta cao quý hơn tôi ở
chỗ nào?
Nếu bây giờ tôi có thể nói, tôi cũng muốn làm cho anh ta không còn mặt mũi!
"Giản Dương, anh là cái đồ biến thái điên cuồng! Anh và Lạc Thần Tuấn gay,
lại bị tôi và Tô Mộng bắt gian tại giường. Anh có gan làm, sao lại không có gan nói ra tất cả. Lại còn đổ hết lên đầu Tô Mộng? Tôi nói cho anh
biết, anh không cần cô ấy, nhưng có rất nhiều người đồng ý cưới cô ấy."
Giọng nói mắng người của Tống Tâm ở dưới khán đài vang lên.
Đôi mắt tôi mơ hồ không nhìn thấy cô ấy nữa, khóe môi run lên, cũng không gọi được tên cô ấy.
Giản Dương tính toán quá giỏi, anh ta còn tính toán được khi tôi đối mặt với ánh mặt trời vào buổi trưa, tôi sẽ trở nên vô cùng yếu ớt, không thể
phản kháng. Mà tôi ở nhà họ Giản luôn được Tống Tâm chăm sóc, nên tôi
không nhận ra tôi đã bắt đầu sợ ánh nắng mặt trời.
Giọng nói của
Giản Dương đối với tôi mà nói đã trở nên lúc ẩn lúc hiện, lúc thì nói to lúc thì nói bé: "Được nha? Nếu có người muốn cưới Tô Mộng, tôi cũng yên tâm. Bên dưới có ai đồng ý đội cái nồi này không, lại còn được mua một
tặng một, tôi, Giản Dương sẽ đem lễ cưới ngày hôm nay tặng cho người
đó."
Bên dưới khán đài vang lên một tràng cười lớn.
"Ai dám lấy cô ta chứ, trong bụng còn có nghiệt chủng."
"Ôi, trông ngây thơ như vậy, không ngờ lại là một con đĩ..."
"Cô ta thật sự làm mất hết mặt mũi của ba mẹ cô ta rồi, sao lại xui xẻo
sinh ra một đứa con gái như này. Nếu tôi là ba mẹ cô ta thì tôi đã nhảy
sông tự tử từ lâu rồi."
Đột nhiên, người đàn ông đeo khẩu trang ở trong đám đông nhẹ nhàng nhảy lên sân khấu bằng đầu ngón chân của mình.
Ánh mắt của anh ta lạnh lùng và uy nghiêm như ngọn lửa xanh băng giá, kiêu
ngạo liếc nhìn mọi người, dõng dạc nói từng chữ một: "Tôi cưới cô ấy!"