Tồn Thư cũng nhắn một tin, cô trừng mắt nhìn Trương Nam, cô cũng không muốn vướn vào rắc rối
_Vớ vẩn, tôi chưa muốn mất việc, nhưng nếu cô hỏi thì cô có cơ hội làm Tiểu phu nhân đó
Trương Nam cười đểu đáp trả, đọc xong tin nhắn mà cô tức lộn ruột, cô đang buồn vì soái ca đã kết hôn giờ còn bị Trương Nam trêu chọc
_Nham nhỡ
Tồn Thư giẫm chân, thiếu điều muốn phan cái điện thoại vào mặt Trương Nam, lúc này thì điện thoại anh reo lên, anh rút điện thoại trong túi ra, chẳng may nó rơi xuống đất, bị lật úp, tiếng chuông vẫn đổ, anh cúi người định nhặt thì....
_Anh hai...
Ngoài cửa phòng Thiên Phong khoát tay Tiểu Uyển đi vào, rất hạnh phúc, thấy họ anh đứng lên chẳng buồn nhặt điện thoại mà còn giẫm lên
_Trời ạ, tôi nói là Ôn chủ tịch đang giận mà, hic...điện thoại đắt tiền, không xài thì chi tôi cũng được mà, hic...phận trâu bò đáng khổ
Thấy thái độ của anh, Trương Nam tiếc rẽ nhìn cái điện thoại vẫn đổ chuông dưới sàn, anh đã ra đến cửa, sắc mặt vẫn không không đổi, mà cũng chẳng ai biết anh đang nghĩ cái gì
_Không nghe máy?
Ở biệt thự, Nhược Nhược buồn bã buôn điện thoại, cô cuộn trong chăn nghĩ ngợi đầu óc bận tâm, còn anh nếu thấy cuộc gọi là cô thì có giữ thái độ đó không
***
_Phàm soái sao anh đi làm, đáng lẽ phải ở nhà với Tiểu Nhược chứ?
Quay lại với chuyện ở tập đoàn, Uyển Uyển vui cười hỏi chuyện, nhưng bản mặt anh vẫn cứ đóng băng, ánh mắt vô hồn nhìn xa xăm như không muốn trả lời
_Nên để cô ấy thoải mái
Ôn Thiếu Phàm nói thầm, đó cũng là lý do anh để cô một mình ở biệt thự, để cô từ từ thích ứng
_Phàm soái, nghe em hỏi không?
Uyển Uyển kéo vai áo anh, anh trở lại bàn làm việc, cắm cúi vào tờ báo, mãi sau mới nhếch môi nhã ra mấy chữ
_Anh bận, công việc rất nhiều
Anh trả lời, Tiểu Uyển chỉ biết chán nản lắc đầu, còn Thiên Phong và Trương thì đang xì xầm to nhỏ thích chí