Tồn Thư hiếu kỳ mạnh miệng hỏi, nghe thư ký hỏi, anh dừng cây bút trong tay, một lúc cây bút lại viết đều đều, anh bỏ qua lời Tồn Thư nói mà tiếp tục duyệt hồ sơ, trong phòng làm việc không khí vẫn rất căng thẳng, từ ngày cô không quét dọn ở đây nữa thì viễn cảnh ãm đạm lại xuất hiện, nghe nhắc đến Nhược Nhược, Trương Nam cũng nhanh miệng mà đáp
_Tồn Thư, cô thật là nhiều chuyện, Phàm soái ngài có biết không từ sau cái đêm đó thì cô tã đã hiện nguyên hình, lúc nãy tôi còn gặp cô ta đang lôi kéo đàng ông chuẩn bị đi khách nữa kìa, không những một mình tôi nhìn thấy đâu nha, có cả Thiên Phong nữa...hừ...thật đúng là lòng người khó đoáng
_Sau cái đêm đó?
Ôn Thiếu Phàm dừng hoạt động, anh phất tay cho Tồn Thư ra ngoài rồi đứng dậy đến gần cửa sổ lớn bằng kính nhìn ra ngoài, đôi mắt thâm sâu sắp mất kiên nhẫn
_Phải... thì sau cái đêm cùng Ôn chủ tịch đó, Nhược Nhược đã trở nên ghê gớm hơn
Trương Nam vô tư trả lời, Ôn Thiếu Phàm nhìn ra ngoài sảnh, anh nheo mắt mặt mày tối sầm nguy hiểm, anh thấy bên dưới Tiểu Uyển cùng Tiểu Phương hớt hải đi đâu đó. Ôn Thiếu Phàm trở lại bàn làm việc, anh săm soi cây bút trên tay, đôi mắt cương nghị ánh lên ghê rợn, Trương Nam nhìn sắc mặt đoán biết lửa giận đang ngút chuẩn bị cháy lem, Trương Nam vẫn chưa hiểu mình nói sai cái gì mà anh tức giận
_Nói rõ ra xem
_Ôn chỉ tịch, thật...thật ra là...cũng do...do Nhược Nhược đồng ý nên chúng tôi mới đưa cô ấy đến được, hoàng toàn không có gượng ép
_Ra ngoài, đuổi theo Tiểu Uyển
Cây bút trên tay anh bị anh bóp chặt gãy đôi, Ôn Thiếu Phàm chỉ liếc mắt một cái đã hiểu ra mọi chuyện, anh không ngờ hôm đó lại là cô, anh nhớ hôm gặp cô trong thang máy, sao anh có thể không nhận ra là cô chứ? Đã vậy còn nặng lời với cô, càng nghĩ anh càng thấy khó chịu
***
Nhược Nhược được băng bó vết thương, truyền nước biển thì có thể về, cô nhìn quanh giường bệnh chẳng thấy Tiểu Phương đâu, lúc nãy trong vô thức mơ hồ sợ hãi cô buộc miệng kể cho Tiểu Phương nghe, bây giờ cô mới lo sợ không biết Phương Phương có làm gì ngốc không?
_Tiểu Phương...Tiểu Phương đâu rồi? mình không sao hết, nhưng còn Phương Phương?
_Nhược...Nhược...
Cô nghe có người gầm gừ tên cô, cô ngẩn mặt lên thì thấy Ôn Thiên Phong mặt mày khó coi như muốn nghiền nát cô ra
_Ôn...
_Ôn...Ôn cái gì? tôi nói cô phải giữ bí mật mà cô để bạn cô chạy đến tập đoàn làm loạn là sao? cô cố ý mượn tay người khác phải không? chán sống hả? còn Tiểu Uyển nữa, cô ấy không còn muốn nhìn mặt tôi nữa, hôm nay không dạy cô bài học cô không biết sợ phải không? Bắt đầu từ bây giờ chỗ nào có cô tôi sẽ san bằng luôn chỗ đó
_Tôi ghét cô lắm đó biết chưa? cô còn không mau đi khỏi đây trước khi Tiểu Uyển đưa Phầm soái đến, à...hay cô muốn thấy bộ mặt thảm thương của tôi khi bị Phàm soái hành hình? cô là đang muốn thấy anh em tôi tương tàn phải không? con nhỏ đáng ghét
Ôn Thiên Phong đến gần kéo cô xuống giường, cô cũng hớt hải leo xuống, cánh tay yếu ớt đang cố gắng rút ống dây truyền nước, nhưng rút mãi chẳng ra, cô cũng không muốn ở đây rồi nhìn thấy anh đến đằng đằng sát khí đâu