Nhược Nhược vùng vẩy, nhưng cô chỉ là cô gái mét rưỡi làm sao chống lại Thiên Đy, ức quá lại đường cùng cô đành cắn vào tay Tự Thiên Đy một cái để bỏ chạy
_Tự Thiên Đy, xin lỗi nha...hic...
Nhìn Nhược Nhược chạy đi mà Tự Thiên Đy chua xót, cô đứng lẩm bẩm một mình
_Tiểu Nhược, cậu là đồ ngốc, chuyện qua rồi mà, dù tớ và anh trai cậu đã chia tay thì tớ cũng không hề hối tiếc vì đã từ chối đại thiếu gia của Ôn gia
Tự Thiên Đy nói cười một mình rồi cô quay trở vào, khi cô quay vào trong cô không biết là Ôn Thiếu Phàm, cái người là đại thiếu gia mà cô vừa nhắc đó đang đứng sau lưng cô....
***
_Tự Thiên Đy, xin lỗi nha, ai bảo cậu có cùng ngày sinh với Ôn Thiếu Phàm làm gì? tớ xấu hổ lắm nếu chúng ta đừng có chơi thân với nhau quá, nếu cậu đừng nghe lời tớ quá, nếu cậu đừng hỏi tớ nên chọn ai giữa anh tớ và đại thiếu gia đó...thì giờ tớ đã không thế này rồi
Nhược Nhược lang thang trên phố, cô vào một công viên, cô chọn cái băng đá vắng người ngồi, cô mua một lon soda, cô vừa uống vừa nhìn lon soda nói chuyện, Nhược Nhược rất trầm tư rồi cô tiếp tục độc thoại
_Ngày đó, nếu tớ biết anh tớ xấu tính đến thế thì tớ đã giúp đỡ Phàm chủ tịch đến bên cậu rồi...hừ hừ...giờ cậu bên một người khác rồi, Ôn đại thiếu gia đó vẫn rất mếm mộ cậu...tớ xấu xa quá huhu...nếu không giờ cậu đã là Ôn thiếu phu nhân rồi
_Đại thiếu gia, có cần tôi...
Trương Nam cúi người trước cái người bận vest đen đang ngồi trong chiếc BMW màu đỏ, ánh mắt Ôn Thiếu Phàm lạnh lùng nhìn cô gái đang nói nhảm với volum cực lớn, nhớ là cô uống soda chứ đâu phải rượu...
_Nếu không bắt Nhược tiểu thư im miệng có thể cả công viên này ai cũng sẽ biết chuyện đại thiếu gia theo đuổi Tự Thiên Đy không thành công
Trương Nam cúi thấp người hơn, anh ta nói giọng càng ngày càng nhỏ, anh ta sợ Ôn thiếu nổi giận, nhưng anh không nói gì mà chỉ nhất ga chạy đi
_Ôi...trời ơi đại thiếu gia
_Ôi...Ôn chủ tịch
_Hãy tha cho cái mồm của tôi, thật thật ra là do đại thiếu...gia không thích Tự tiểu thư chứ không phải theo đuổi không thành... hic...
Trương Nam khổ sở đuổi theo chiếc xe đang lao nhanh, lần sau thì đừng ăn nói bậy bạ, đúng ...là do Ôn Thiếu Phàm chẳng muốn chứ nếu anh muốn thì có mười Tự Thiên Đy cũng không dám từ chối
_Từ ngày mai tôi không muốn nhìn thấy Nhược Nhược trong thành phố này
Trương Nam cầm lái, anh ta không dám hé răng nói bậy bạ gì nữa, anh ta nhìn vào kính nhỏ, cái kính phản chiếu gương mặt thanh tú của đại thiếu gia nhà họ ôn đang không vui, cái lớp băng dày trên mặt anh cạo ra cũng được mấy ký, anh ra lệnh tống cô ra khỏi thành phố trong vòng 1 nốt nhạc, rồi ngày mai cô sẽ bị quyền thế của anh ép buộc mà rời khỏi nợ đây, nếu cô biết cô sẽ không để yên nhưng tấm thán nhỏ bé của cô làm sao chống lại anh.