Tự Thiên Đy cứ sẵn giọng mà mắng nhiếc, cô không phản ứng gì, không phải cô sợ hãi mà là cô đang thản thốt vì những điều đó, có lẽ nào cô có tình cảm với anh mà chưa nhận ra, thật là rắc rối
_Nhược Nhược tớ phải nói sao đây? hay bản chất cậu vốn là trơ trẻn? lẳng lơ, hừ cứ nói không phải ngại chúng ta là bạn bè lâu năm mà, hiểu nhau quá còn gì?
Tự Thiên Đy cứ xoáy vào tâm lý cô mà nói, cô ta biết Tiểu Nhược đang rất phân tâm
_Sao đúng quá rồi phải không?
_Tớ không có, nếu cậu còn nói thế tớ sẽ không im lặng nữa đâu, chẳng lẽ cậu không hiểu tớ? hơn ai khác cậu phải hiểu chứ? tớ không có tình cảm với Ôn chủ tịch, nếu cậu chắc chắn về tình cảm của mình sao phải hoang mang chạy đến đây hỏi gặng tớ? tớ không muốn chuyện này rắc rối hơn đâu
Nhược Nhược cuối cùng ức chế quá cũng phải phản khán, cô có thể khó chịu thất vọng khi bản thân mình quá gần với anh, nhưng không thể để người khác nói xấu nhân phẩm của mình được, Tự Thiên Đy thấy cô bức xúc thì liền dịu giọng, cô ta quỷ kế đa đoan cho nên biết tiến biết lùi con người này còn muốn lợi dụng cô nhiều hơn
Tự Thiên Đy nhìn dấu cứa sâu vào tay mãng nguyện, tình yêu như con dao hai lưỡi ấy vì nó ta thay đổi bản thân hạnh phúc bên nhau, nhưng nếu không đạt được nó lại đi theo chiều hướng khác, lữa hận tình thù bao giờ mới tắt? Nhược Nhược cứ mãi bị những thứ trước mặt che mờ mắt, cô không ngốc nhưng yếu điểm của cô là quá mềm lòng
Nhược Nhược cuống lên, Thiên Đy tuy đau một chút nhưng rất hả hê với kế hoạch của mình, cô ta cười thầm trong bụng
_Để...để tớ chết đi...
_Tiểu Nhược!!!
Tự Thiên Đy đang mãi mê diễn trò, Tiểu Phương về đến thì nhận ra ngay, Tiểu Phương vẫn chưa nói chuyện Lan Hân và Thiên Đy cho cô nghe, Tiểu Phương kéo cô vào nhà khoá cửa lại, sau đó Phương đứng ở cửa sổ nói vọng ra
_Con quỷ biến ngay nếu không tao đánh chết, đừng đứng đó diễn trò
Tự Thiên Đy nhếch môi cười nhẹ bỏ ra về, cô ta tự hứa với lòng sẽ không bỏ qua chuyện này
_Tiểu Phương cô làm gì vậy? không thấy Tiểu Đy đang bị thương hả?