Ngày đó Ôn phu nhân sinh đôi được hai đứa con trai, lúc đó tập đoàn chưa phát triển như bây giờ, hai đứa con trai do bà sinh ra có một đứa bị bệnh tim bẩm sinh rất nặng, đến lớn phải thay cả tim, Ôn phu nhân buộc phải cho đi đứa bị bệnh để giữ lại một đứa, bà nghĩ cả đời này cũng sẽ không nói ra nào ngờ...
Ôn Thiếu Phàm có IQ rất cao, anh vừa nhìn là biết chuyện chẳng lành, anh cũng rất bất ngờ trước chuyện này, cứ nghĩ mình không phải dòng máu Ôn gia nào ngờ...
_Tiểu Phong, mẹ...mẹ không cố ý..
Ôn phu nhân đau khổ, hai mắt đỏ hoe hơn ai hết bà là người hiểu nhất cảm giác này suốt nhiều năm qua đêm nào bà cũng sống trong dằn vặt,đôi bàn tay run run áp lên mặt Thiên Phong
Ôn Thiếu Phàm điên tiết, hai mắt đã bị tia đỏ bao phủ, anh đến túm cổ áo Thiên Phong
_Bốp!!!
Nhưng không phải Ôn thiếu đánh Thiên Phong mà là Thiên Phong đấm vào mặt anh
_Anh im ngay cho tôi, biết gì mà nói, tôi Ôn Thiên Phong này cả đời cũng không gọi bà bằng mẹ đâu
_Bốp!!!
Lần này là Tiểu Uyển tát vào mặt Thiên Phong, cô khóc...gân cổ cô nổi lên...cô nghẹn họng nhưng cố nói lời cuối
_Ôn phu nhân con xin lỗi, nếu Thiên Phong không gọi người một tiếng mẹ ...con xin phép...con cũng không thể tiểp tục cuộc hôn nhân này...
Kim Uyển Uyển bỏ chạy ra ngoài, Thiên Phong vội đuổi theo cô, vì lúc này trên đời này anh không tin ai hết, ai cũng giả dối, người anh cần lúc này là Tiểu Uyển
_Tiểu Uyển...Tiểu Uyển...
_Chúng ta lên phòng đi, bình tĩnh lại, từ từ nói chuyện
Ôn lão gia dìu mẹ anh lên phòng, bây giờ ở phòng khách chỉ còn lại Thiên Đy và Ôn Thiếu Phàm
_Phàm...
_Anh muốn ở một mình...
_Phàm à...anh nghe em nói đã...anh đừng buồn nữa...em...
_Anh muốn ở một mình...
Ôn Thiếu Phàm bỏ ra ngoài, Thiên Đy biết tâm trạng anh không tốt nên cũng không muốn làm phiền
_Đợi đó, anh sẽ là của em
Thiên Đy cũng ra về, cô đang lái xe thì có điện thoại
_Đường Lan Hân
_Đúng là tôi
_Gọi làm gì?
_Gọi xem cô thế nào?
Đường Lan Hân mỉa mai, Tự Thiên Đy cũng không vừa
_Tôi vẫn ổn, cô lo cho mình đi, về nước đến dự tiệc cũng chẳng ai thèm ngó
_Tít...tít...
Thiên Đy cúp máy, Lan Hân tức điên lên
_Đợi đó đi Tự Thiên Đy
...
_A ui da...
Nhược Nhược đang ngồi trên cây xoài cao phía trước nhà, cô đang sát trùng vết thương ở chân, hôm qua cô bị kẹt chân vào thang máy lúc tháo chạy mà chẳng nói cho Phương Phương biết, cho nên hôm may cô muốn giấu Tiểu Phương thì phải trèo lên cây âm thầm sát trùng...
_A...hic...rát quá đi...huhu...
_Tiểu Nhược, Tiểu Nhược...cô đâu rồi, tôi vừa nhận được tin mật rất khủng khiếp...Tiểu Nhược mau ra đây...
_Ây da..đau..đau quá...
_Tiểu Nhược cô làm gì trên đó vậy? xuống mau...trời chân bị sao vậy? bị lúc nào? định giấu tôi hả? hừ...cô ngốc quá đi, leo lên đó làm gì?
Phương Phương đỡ cô xuống, sau đó thì luôn miệng nói không ngừng, nói đến muốn hụt hơi
_Tôi...tôi...
_Bị thương thì phải nói, ngốc quá đi, để tôi băng cho hừ...ê tôi nói tin kinh khủng này cho cô nge nè..Ôn...
_Để tôi nói trước
Nhược Nhược cướp lời, cô nhìn vết thương được băng bó một cục to đùng thì lo lắm, tay nghề của Tiểu Phương thật chẳng đáng tin chút nào
_Hôm qua..Ôn chủ tịch...
_Sao?
_Cưỡng hôn tôi...sau đó thì...
_Gì? haha thích nha
_Cái đầu cô, tôi nghĩ mãi không ra sao Ôn chủ tịch làm vậy? hoang mang qúa
Nhược Nhược ngẩn ngơ lơ mơ suy nghĩ, Tiểu Phương ôm cô rồi vỗ vỗ mấy cái lên đầu cô
_Tiểu Nhược ngốc, là người ta thích cô rồi chứ sao? cô thật may mắn, cứ hạnh phúc đi vì cô xứng đáng
_Không, vô lý không có, sao thích tôi được, không thể nào...haha
Nhược Nhược nghe xong liền bấn loạn, cô lấy chai thuốc đỏ liên tục đổ vào vết thương mà không còn nhận thức
_Cô sao vậy? cũng thích người ta nên đỏ mặt chứ gì?
_Không, tôi thật sự không có thích Ôn chủ tịch, làm ơn tin tôi đi
Nhược Nhược trừng mắt, vẻ mặt ngây thơ của cô là đang nói thật, có điều tim cô hơi nhói...
_Cô khờ quá, nếu họ là của nhau thì đã không mất công bỏ bảy năm ra mà không đến với nhau , cô hoàng toàn không có lỗi. Họ hẹn hò với nhau à? họ có hôn nhau chưa? họ chẳng có hẹn ước, là họ không có duyên, cô đừng mãi trói buộc tình yêu bằng suy nghĩ nữa, yêu là do con tim rung động hoàn toàn không có chỗ cho chọn lựa...hiểu không?
Tiểu Phương ra sức nói cho cá nhỏ hiểu, nhưng cô cứ ngây ra không trả lời
_Vấn đề là tôi không có thích Ôn chủ tịch, hihi, người như thế sao tôi dám mơ ước...thôi... thôi...
Nhược Nhược mím môi, cô lặng lẽ cố giấu cảm xúc, sao cô có thể bỏ qua tâm trạng của mình mà nhọc công đi lo lắng cho cảm xúc của người khác chứ? cảm giác người khác quan trọng hơn cái tình cảm trong lòng đang đè nén của cô à? Nhược Nhược thấm lắm, hiểu lắm những tình cảm người khác dành cho mình nhưng cứ vờ vịt không biết
Nhược Nhược sẽ không bao giờ thổ lộ tình cảm đâu, nhưng một khi đã nói ra thì chắc hẳn người đó rất quan trọng, đừng trách Nhược Nhược vô tình hay gọi cô là ngốc mà hãy hiểu cô bằng tình cảm chân thành nhất, Nhược Nhược rất nhạy cảm nhưng có mấy ai biểu được tình cảm đang ngự trong con người cô?