Cuộc chiến bắt đầu, sân khấu thuộc về hai mươi chiến sĩ của đội Long Tiễn đã chính thức mở màn.
Bọn họ đã trải qua không ít khóa huấn luyện về việc tìm kiếm tay súng bắn
tỉa, đồng thời di chuyển với tốc độ cao nhằm đạt được khoảng cách công
kích tốt nhất tại vùng rừng nhiệt đới.
Vừa dứt lời, mười tiểu đội lập tức xuất kích theo nhiều phương hướng khác nhau.
Lùm cây, tán lá xum xuê, hay chỉ một mô đất nhô cao cũng đủ để chiến sĩ Long Tiễn che giấu hành tung của mình.
Đám lính đánh thuê vốn đang truy đuổi Vu Kiệt khi phát hiện bóng anh nhảy
từ dưới nước lên bờ hiện vẫn còn dừng lại tại vị trí mà bọn họ vừa nổ
súng, dùng ống nhòm quan sát bốn phía hòng tìm ra tung tích Vu Kiệt.
“Đáng chết, con khỉ đột Hoa Hạ này chạy nhanh thật!”
Tên lính đánh thuê kia bỏ ống nhòm xuống, quay sang nhìn đồng đội bên cạnh: “Tôi nói này, Jason, kỹ thuật của anh cũng tệ quá đi! Chỉ có 20 mét mà
cũng không bắn trúng chân hắn!”
Người đàn ông được gọi là Jason
là một gã tóc xù, đeo kính râm, có đeo khuyên tai. Hắn ta hừ lạnh: “Đứng đó mà nói không thấy ngượng à? Nếu kỹ thuật của anh tốt thì sao đến giờ vẫn chỉ là một tay quan sát?”
Bị chọc vào chỗ đau, tên lính quan sát Hideo kia nhếch miệng: “Là vì hôm đó thời tiết không tốt thôi, nếu
không phải lúc ứng tuyển, sức khỏe của ông đây có chút vấn đề, thì có
khi giờ anh đã có cơ hội làm lính quan sát rồi cũng nên!”
“Dẹp đi!”
Hideo: “Không thèm nói với anh!”
Jason: “Ai cần chứ, tập trung vào việc của anh đi!”
Bên tai hắn đột nhiên vang lên âm thanh xào xạc.
Vẻ mặt hai người lập tức trở nên cảnh giác, kế đó, bọn họ liếc mắt nhìn nhau.
Là âm thanh nhánh cây bị giẫm gãy.
“Vèo!”
Và cũng trong khoảnh khắc đó, bọn họ lập tức nhìn rõ mặt người đến.
Là hai thanh niên vác súng trên vai, hai bàn tay được trang bị vuốt hổ.
“Muốn chết!”
Hideo hừ lạnh một tiếng, nắm chặt dao găm trong tay, đâm về phía cổ của một chiến sĩ.
Anh ta nghiêng người né tránh một dao kia, đồng thời, bước một bước dài, kéo giãn khoảng cách với đồng đội của mình.
Thấy dao găm đâm hụt, đối phương còn lui về phía sau một khoảng, Hideo không chút nghĩ ngợi đuổi theo, con dao găm Nepal sắc bén trong tay hắn hệt
như một món đồ chơi, vung lên, tạo thành hình một nửa vòng cung giữa
không trung, vòng ra sau, đâm về phía Lý Phong.
Bước đến đường cùng, kẻ có dũng khí sẽ chiến thắng.
Người của đội Long Tiễn không có bất kỳ ai là kẻ nhu nhược, anh ta một lần
nữa nghiêng người né tránh, đồng thời, trong khoảnh khắc trốn tránh, anh ta tung ra một quyền cực nhanh, đánh thẳng vào bụng Hideo.
“Rắc!”
Hai nắm đấm chạm vào nhau.
Hideo nhăn mặt, vội vàng thu hồi nắm đấm, lui về sau vài bước, lắc lắc tay
mấy cái, sau đó, hắn giơ dao Nepal ngăn trước người, ánh mắt lạnh lẽo
nhìn Lý Phong.
Tuy nhiên, cú va chạm vừa nãy, Lý Phong chiếm thế thượng phong.
Anh ta nheo mắt lại, nhất định phải kết thúc trận chiến này trong khoảng
thời gian ngắn nhất. Chợt, Lý Phong ngoắc tay với Hideo.
“Tới đây!”
Đó chính là…khiêu khích.
Tên kia đang gây hấn với hắn ta.
Hideo nổi giận gầm lên một tiếng, vung dao vọt về phía Lý Phong, tốc độ cực nhanh, hệt như một con trâu rừng đang phát điên.
Thân là một thành viên thuộc đoàn lính đánh thuê Rắn Hổ Mang, Hideo luôn cảm giác mình ưu việt hơn so với những tên lính đánh thuê khác. Ngoài kinh
nghiệm chiến đấu gần mươi năm, bản thân Rắn Hổ Mang còn là một tổ chức
có uy tính lâu năm, trong giới lính đánh thuê, lực uy hiếp của bọn họ
không thua kém gì…Địa Ma năm đó.
Tất cả mọi người đều đồn đại
rằng Long Tiễn rất trâu bò, nhưng Hideo lại không cảm thấy như vậy, nhớ
đến các anh em đã chết dưới tay Long Tiễn, tốc độ vung dao của hắn ta
càng lúc càng nhanh, hận không thể chém Lý Phong thành mấy khối thịt.
“Tức giận à?”
Lui được một nửa, Lý Phong không tiếp lục lui nữa.
Thay vào đó, anh ta vung vuốt hổ lên, đánh thẳng về phía dao Nepal đang đâm tới.
Cú đấm này không phải đấm loạn.
Sau khi quan sát kỹ đường dao của Hideo, Lý Phong đã tìm được góc thích hợp để ra tay.
Nắm đấm của Lý Phong không hề bị ảnh hưởng.
Trái lại, lực va chạm cực mạnh của vuốt hổ và dao Nepal khiến cổ tay của Hideo bị chấn cho tê rần.
“Không ổn!”
Hideo muốn lui về sau, vẻ mặt hắn ta vô cùng căng thẳng.
Lý Phong: “Mày nghĩ hay thật!”
Hideo vội vàng né tránh.
Lý Phong ngẩng đầu, nhìn thấy đồng đội ở cách mình vài mét, đang cầm súng ngắn, trực tiếp xử bắn tay súng bắn tỉa còn lại.
Lý Phong thở phào nhẹ nhõm, sau đó liền quan sát điểm bắn tỉa khác xuyên qua tán lá.