Vì vậy, vẫn cần phải đề phòng vết thương của Hồng Á Phương bị nhiễm
trùng, dù sao dưới sự truy sát của nhà họ Triệu, môi trường họ đang ở đã rất xấu, rất dễ xảy ra nhiễm trùng vết thương.
Du Kinh Hồng lúc
này đang xem thông tin trên điện thoại, theo thông tin đưa ra của bên
trên thì nhà họ Triệu đã hoàn toàn kiểm soát mọi thứ ở Tây Sơn, ngay cả
những người của chính phủ cũng hầu hết là người nhà họ Triệu.
Chính vì điều này mà Du Kinh Hồng không thể nhúc nhích được một tấc, như thể đối phương có một đôi mắt ở khắp mọi nơi.
Cảm giác này khiến Du Kinh Hồng nhận thức rất rõ về tình hình hiện tại của mình.
Nếu không phá được tình thế này, thì cả đội của họ sẽ bị nhà họ Triệu kéo vào chỗ chết.
Du Kinh Hồng biết rằng đội của mình sẽ không thể chiến đấu trong một trận chiến kéo dài với nhà họ Triệu.
"Nếu thật sự không được, chúng ta tiến vào quân khu đi. Dù sao cô cũng biết, nhà họ Triệu dù có năng lực như thế nào, cũng tuyệt đối không có cách
nào thực sự khống chế được quân khu, nếu chúng ta tiến vào quân khu thì
chắc sẽ an toàn hơn. Với cả trong quân khu cái gì cũng có, không cần lo
lắng về việc vết thương của Hồng Á Phương bị nhiễm trùng.” La Tử Đàn đề
nghị.
Du Kinh Hồng thờ ơ nói: "Tôi biết, nhưng nếu chúng ta thật
sự tiến vào quân khu, không phải chứng tỏ lần này nhà họ Triệu đã thắng
được việc vây quét sao?"
La Tử Đàn nghiến răng nghiến lợi nói:
"Nhưng mà đội trưởng, bây giờ không phải là lúc chúng ta nổi giận. Các
người đều biết nếu tiếp tục như vậy, chúng ta nhất định sẽ bị giết."
Du Kinh Hồng chỉ bình tĩnh nói: "Đừng lo lắng, tôi biết, nhưng bây giờ
không phải là lúc rời đi, các người đều cho rằng chỉ có nhà họ Triệu vây công chúng ta, nhưng không biết rằng ngoài nhà họ Triệu còn có những
người khác đang lặng lẽ hành động, tôi muốn vạch trần nhóm người này."
La Tử Đàn và những người khác đều rất kinh ngạc, họ không biết làm sao Du
Kinh Hồng biết chuyện này, nhưng họ hoàn toàn không hề phát hiện ra.
"Còn có một nhóm người nữa ư? Hiện tại chỉ một nhà họ Triệu mà chúng ta đã
không thể làm gì rồi. Nếu có một nhóm người khác nữa, không phải chúng
ta sẽ cùng đường sao?" La Tử Đàn tò mò hỏi.
Du Kinh Hồng gật đầu: "Đúng vậy, vẫn có một nhóm người nữa. Trong số những người lần trước
bao vây, trấn áp chúng ta, có một nhóm người không phải do nhà họ Triệu
phái tới, bởi vì phương hướng bao vây, trấn áp của hai bên khác nhau, và điều quan trọng nhất là dường như bọn họ sắp ra tay rồi."
La Tử Đàn kinh ngạc nói: "Đội trưởng, khi trận chiến diễn ra ác liệt, làm sao cô còn có thể nhận ra chuyện như vậy chứ?"
Du Kinh Hồng thờ ơ nói: "Không có gì cả, nếu chúng ta còn không biết kẻ
thù là ai, thì chúng ta không có cách nào bảo đảm an toàn cho bản thân,
ít nhất chúng ta cần biết kẻ thù của mình có bao nhiêu và chia thành bao nhiêu nhóm."
La Tử Đàn gật đầu: "Nhưng nếu có một thế lực khác
muốn tấn công chúng ta, vậy thì tình huống của chúng ta sẽ càng nguy
hiểm hơn."
Du Kinh Hồng nói: "Chắc chắn đối phương biết cách duy
nhất của chúng ta bây giờ là tiến vào khu vực quân sự, vì vậy họ sẽ
không để chúng ta làm loại chuyện dễ dàng như vậy, họ sẽ chặn chúng ta ở giữa."
Du Kinh Hồng hiểu đối phương chắc hẳn biết rằng nếu bọn
cô tiến vào khu vực quân sự thì tuyệt đối an toàn, bất kể đối phương là
ai hay tổ chức nào, cũng không có cách nào chống lại quân khu Hoa Hạ.
Dù sao thì trong quân khu Hoa Hạ đều có vũ khí hạng nặng, không cần biết
đối thủ là ai, mở xe tăng phóng đạn đạo, tất cả đều sẽ chết.
Vì
vậy, dù là lính đánh thuê mạnh đến đâu, nếu binh khí không bằng thì cũng không cách nào đánh bại được quân đội Hoa Hạ, dù sao thì không bột đố
gột nên hồ.
Du Kinh Hồng suy nghĩ một chút rồi nói: "Lúc này,
chúng ta đang đi một hướng mà bọn chúng không ngờ, đó là sẽ che giấu
bóng dáng của chúng ta, nên nếu chúng muốn bao vây chúng ta lần nữa cũng rất khó, dù sao từ khi biết bên chính phủ và nhà họ Triệu thông đồng,
tôi đã yêu cầu Hồng Á Phương điều chỉnh camera giám sát của toàn bộ Tây
Sơn rồi."
Hồng Á Phương nở một nụ cười nhàn nhạt thiếu sức sống:
"Đúng vậy, tuy loại chuyện này tương đối khó, nhưng tôi đã cài đặt một
phần mềm trong hệ thống giám sát của họ. Chỉ cần là nơi chúng ta đi qua, màn hình sẽ tự động thay đổi."
Hồng Á Phương quả thực là một
thiên tài, xâm nhập hệ thống khiến người ngoài không thể biết dễ như vịt gặp nước, đương nhiên bọn họ cũng biết Hồng Á Phương có năng lực như
vậy là bởi vì cô ta có liên hệ với mạng lưới của cục Hồng Thuẫn.
Nếu đó là một máy tính không được kết nối với cục Hồng Thuẫn, muốn thay đổi nội dung của các hệ thống giám sát này, cần phải crack rất nhiều thứ,
và nhiều bức tường lửa không có cách nào bẻ khóa được cả.
Du Kinh Hồng suy nghĩ một chút rồi nói: "Hiện tại chắc là bọn họ sẽ đoán chúng
ta đến quân khu, cho nên chúng ta sẽ cố tình không tiến vào quân khu,
chỉ cần tiến vào nội thành, bọn họ nhất định sẽ không dễ dàng tìm được
chúng ta!"
Ý tưởng của Du Kinh Hồng rất đơn giản, danh tính của
họ có thể thay đổi bất cứ lúc nào, chỉ cần không ai nhận ra họ thì họ sẽ an toàn ở Tây Sơn.
Du Kinh Hồng không có ý định vào khu quân sự, nếu vào khu quân sự, mặc dù có thể đảm bảo an toàn cho bản thân, nhưng
sẽ bị nhà họ Triệu nhìn chằm chằm cho đến chết.
Một khi ra khỏi
khu vực quân sự, bọn họ sẽ bị nhà họ Triệu biết được, nhà họ Triệu có
thể ra tay thủ tiêu bọn họ, bọn họ sẽ không có cách nào tiếp tục nhiệm
vụ được.
Vì vậy, Du Kinh Hồng không có ý định để đội của mình rơi vào tình cảnh như vậy.
Tất nhiên đám người La Tử Đàn đã hiểu, La Tử Nghiệp nhanh chóng nói: "Lão
đại, chúng tôi biết rồi, chỉ cần cô đưa ra quyết định là được."
Du Kinh Hồng gật đầu: "Được rồi, chúng ta tiến vào nội thành trước. Tôi sẽ bảo cục Hồng Thuẫn giúp chúng ta giải quyết vấn đề danh tính. Mặc dù
chúng ta đến nơi này với tư cách là một đội, nhưng trên thực tế, chúng
ta đều biết rằng chúng ta vẫn còn hỗ trợ từ phía trên.”
"Tất cả
chúng tôi đều biết, nhưng tình hình hiện tại là chúng ta không còn cách
nào để tiếp tục nhiệm vụ của mình. Mặc dù Cục Hồng Thuẫn sẽ cung cấp cho chúng ta thông tin mà chúng ta cần, nhưng họ sẽ không cử thêm người
hoặc giao quyền cho chúng ta. Trong hoàn cảnh như vậy, những gì chúng ta có thể làm là rất hạn chế.” La Tử Đàn bất lực nói.
Đương nhiên
Du Kinh Hồng biết điều này, nhưng cô ta cũng biết hiện tại chỉ có thể
tìm cơ hội, nếu đánh trực diện nhà họ Triệu, kết cục chắc chắn sẽ không
như ý muốn.
“Dù có làm gì đi chăng nữa, điều chúng ta có thể làm
bây giờ chính là ẩn mình trước, bảo vệ bản thân, tìm kiếm cơ hội.” Du
Kinh Hồng an ủi mọi người.
Nếu Du Kinh Hồng đã nói như vậy, bọn họ đương nhiên cũng không có gì để nói, vì vậy đều tách ra làm việc riêng của mình.
Diệp Vô Phong lúc này đang đứng trên đỉnh của một tòa nhà, nhìn tình hình
bên dưới, thấy đám người của Du Kinh Hồng đều ổn, cuối cùng anh cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Xem ra hiện tại dù đang ở trong hoàn cảnh khó
khăn, nhưng bọn họ không hề tuyệt vọng. Rốt cuộc bọn họ cũng có thể tìm
được cách." Diệp Vô Phong cười nói.