Diệp Vô Phong chỉ đành bất lực nhún vai, rời khỏi cục giao thông trước.
Vào buổi tối, anh tìm thấy một quán bar.
Anh biết chuyện này không thể kéo dài thêm được nữa, anh muốn nhanh chóng
trở về bên Lâm Thư Âm, cứ ở mãi nơi này cũng không phải là cách hay.
Hơn nữa, cũng không tiện để ý đến tình hình bên phía Du Kinh Hồng.
"Người khôn ngoan đến đâu thì nhất định cũng sẽ có sai lầm. Hắn cảnh giác như
vậy, nhưng dù sao cũng sẽ lộ ra sơ hở thôi, và điều quan trọng nhất là
hắn không biết rằng mọi thứ đều sẽ để lại dấu vết." Diệp Vô Phong mỉm
cười nghĩ tới hình ảnh mà anh nhìn thấy trong video giám sát ngày hôm
nay.
Mặc dù không biết người này trông như thế nào hoặc danh tính của hắn, nhưng anh đã nhìn thấy một số manh mối trong quần áo và chiếc
mũ lưỡi trai của hắn ta.
Hình như trên cổ tay áo của đối phương
có lộ ra một nửa logo, sau khi suy nghĩ một chút, anh nhận ra đó là logo của quán bar này.
Anh nhìn lên cách trang trí đèn neon của quán
bar: "Quán bar Hạo Thiên, tên này thật sự không hay lắm, nghe giống như
tên trường trung học vậy."
Tuy nhiên, điều này không ngăn cản anh bước chân vào quán, cửa quán rất dày nặng và cách âm, khi đẩy cửa vào,
tiếng nhạc rock nặng nề đập vào màng nhĩ của anh.
Sóng âm thậm chí có thể làm cho quần áo rung nhẹ.
Diệp Vô Phong đi tới quầy bar, gọi một ly rượu, bắt đầu quan sát nhân viên xung quanh.
Chỉ là ánh đèn hơi mờ, nhất thời anh không tìm ra manh mối gì, lúc này, một cô gái xông tới trước mặt Diệp Vô Phong, chỉ vào Diệp Vô Phong nói:
"Được lắm, tôi biết anh không phải là người tốt gì mà, bây giờ anh thừa
nhận chưa? Hôm nay vừa mới đưa Hân Hân trở về, anh lại đến đây tìm niềm
vui mới à?"
Thì ra là Lưu Diễm Diễm, anh kinh ngạc nhìn Lưu Diễm
Diễm: "Cô cũng không kém mà, trải qua nhiều chuyện như vậy vẫn không hề
sợ hãi, còn có thể tới nơi này để uống rượu, có vẻ như cô đã thoát khỏi
bóng ma đó rồi nhỉ."
Lưu Diễm Diễm tức giận nói: "Anh bớt đánh
trống lảng đi, tôi biết mặc dù anh và Hân Hân đang diễn kịch, nhưng anh
cũng không thể làm như vậy chứ! Anh có biết Hân Hân thích anh như thế
nào không? Cho dù anh đang diễn kịch, cũng không thể làm chuyện cặn bã
như thế này chứ?"
Diệp Vô Phong kinh ngạc nhìn Lưu Diễm Diễm: "Ý của cô là, tôi tới đây uống rượu thì chính là đồ cặn bã sao?"
Lưu Diễm Diễm khinh thường nói: "Anh cho rằng tôi không biết anh đang suy
nghĩ gì sao? Anh chỉ tới đây uống rượu ư? Sao tôi không biết nơi này chỉ là một chỗ uống rượu thế?"
Diệp Vô Phong thật sự không nói nên
lời với cô gái này, nhưng anh cũng biết bây giờ không phải lúc để cãi
nhau, nếu thu hút sự chú ý của người khác, sẽ khiến người đàn ông đội mũ lưỡi trai kia phát hiện ra.
Anh nắm lấy Lưu Diễm Diễm, nói: "Lúc này đừng gây náo loạn ở đây, tôi còn có chuyện muốn làm, cô trở về trước đi."
Lưu Diễm Diễm không vui hất tay Diệp Vô Phong ra: "Anh bớt nói nhảm đi, tôi biết anh là đồ cặn bã. Từ hôm nay trở đi, tôi hi vọng ngươi tránh xa
Hân Hân ra, đừng để tôi nhìn thấy anh, nếu không tôi sẽ giết chết anh!"
Diệp Vô Phong thực sự không thể tưởng tượng được Lưu Diễm Diễm sẽ nói những
lời này với mình, rõ ràng là Lưu Diễm Diễm đã say rồi.
Một người
đàn ông đi tới bên cạnh Lưu Diễm Diễm, ôm lấy cô ta, sau đó tức giận nói với Diệp Vô Phong: "Người anh em, mỹ nữ này đi cùng tôi, mọi người phải có thứ tự trước sau chứ, đúng không?"
Diệp Vô Phong nhìn người đàn ông này, lãnh đạm nói: "Chuyện của các người không liên quan gì đến tôi, anh có thể đưa cô ta đi."
Người đàn ông nghe vậy thì cười khẩy nói: "Coi như anh thức thời."
Anh ta kéo Lưu Diễm Diễm rời khỏi quán bar, nhưng Lưu Diễm Diễm lại giãy
giụa nói: "Tôi đi với anh khi nào hả? Rõ ràng là tôi đến uống rượu một
mình, anh tới nói chuyện với tôi, đồ không biết xấu hổ."
Khuôn
mặt của người đàn ông đó cứng đờ sau khi nghe điều này, khi anh ta đang
định nhanh chóng đưa Lưu Diễm Diễm đi, Lưu Diễm Diễm thoát ra khỏi vòng
tay của anh ta, khó chịu nói: "Đừng nghĩ rằng tôi không biết anh muốn
làm gì? Tôi cũng không muốn, tôi phải quay lại trường học!"
Đương nhiên người đàn ông đó sẽ không để cho Lưu Diễm Diễm quay lại trường
học, vất vả lắm anh ta mới tìm được một cơ hội như vậy, nhất định sẽ
không thể buông tay.
Anh ta bắt đầu tăng cường sức mạnh, sau đó
lôi kéo Lưu Diễm Diễm ra ngoài, nói: “Được, được rồi, anh đưa em trở lại trường học, được không?” Nhưng thật ra, ánh mắt anh ta càng ngày càng
trở nên hưng phấn.
Diệp Vô Phong biết ánh mắt của người đàn ông
này có ý nghĩa gì, nhìn thấy Lưu Diễm Diễm đã từ từ khuất phục trước
người đàn ông này, anh nắm lấy cánh tay của người đàn ông.
Người
đàn ông có chút khó hiểu nhìn Diệp Vô Phong, nhưng Diệp Vô Phong lại thờ ơ nói: "Thật ra, tôi cũng xem như có quen biết với cô ta, vẫn nên để
tôi đưa cô ta trở lại trường học đi."
Người đàn ông khó chịu buông Lưu Diễm Diễm Lan ra, chỉ vào Diệp Vô Phong nói: "Mày là cái thá gì mà xen vào chuyện của tao?"
Diệp Vô Phong chỉ thờ ơ nói: "Tôi vừa nói tôi sẽ đưa cô ta trở lại trường học, anh nghe không hiểu sao?"
Người đàn ông giơ nắm đấm lên, miệng hùng hổ chửi rủa.
Diệp Vô Phong nhẹ nhàng gấp tay của người đàn ông về phía sau, trên mặt của người đàn ông liền hiện lên vẻ đau khổ.
Diệp Vô Phong lãnh đạm nói: "Tôi hi vọng anh nhớ kỹ những lời tôi đã nói, đừng để tôi lặp lại."
Người đàn ông chỉ có thể cầu xin sự thương xót, những người xung quanh cũng
phát hiện ra tình hình ở đây, lập tức hưng phấn đứng vây quanh để xem.
Họ đều là những người ăn dưa, và tất nhiên họ hy vọng rắc rối càng lớn thì càng tốt.
Sau khi người đàn ông chịu thua, Diệp Vô Phong đẩy anh ta ra, người đàn ông nhả ra một vài câu nói thô bạo rồi rời đi, để lại Lưu Diễm Diễm nằm gục trên bàn.
Quả thực lúc này Lưu Diễm Diễm đã hơi say, Diệp Vô
Phong nhìn trạng thái của Lưu Diễm Diễm, anh bất lực thở dài, anh biết
nhiệm vụ lần này không thể hoàn thành rồi.
Cũng không có cách nào tìm thấy người đó nữa.
Nhưng lúc này, một người phục vụ xuất hiện ở trước mặt anh, khiến anh cảnh
giác, hơn nữa anh phát hiện bộ dạng của người này rất giống với người
đàn ông đội mũ lưỡi trai.
Anh không muốn bỏ lỡ cơ hội như vậy nên đã đưa tay ra ngăn cản người phục vụ lại.
Nhưng người phục vụ ra tay nhanh hơn anh, một cây kim dài trong tay trực tiếp phóng về phía ngực của Diệp Vô Phong, Diệp Vô Phong nhíu mày, tung một
cước đá văng người phục vụ ra.
"Thú vị đấy, thực lực gần với cảnh giới tông sư, lại còn là một người trẻ tuổi." Diệp Vô Phong lãnh đạm
nhìn hắn đã bị đá bay mấy thước, nhưng vẫn không hề làm tên phục vụ này
bị thương nhiều.
Người phục vụ cười khẩy nói: "Thật sự không ngờ
mày lại tìm được chỗ này. Xem ra mày không phải người của cục cảnh sát.
Năng lực điều tra của mày mạnh hơn cục cảnh sát nhiều."
Diệp Vô
Phong chỉ cười nhẹ: "Thật sao? Vậy thì tôi phải cảm ơn lời khen của anh, nhưng hiện tại anh có thể bó tay chịu trói được rồi, anh cũng biết đấy, anh trốn không thoát đâu."
Lý Mặc nhếch mép nói: "Trốn được hay không thì phải thử mới biết được! Tao không nghĩ mày lợi hại lắm đâu."