Vương Triệu đang nghĩ, có phải là muốn giết bọn họ không?
Vương
Triệu đành phải nghĩ như vậy, dù sao Diệp Vô Phong muốn đi theo bọn họ
vào rừng ngập nước chỉ vì một mục đích như thế thôi, nếu không thì tại
sao?
Trương Hân cũng đi theo sau Diệp Vô Phong, trong khi Lưu
Diễm Diễm và các nam sinh khác đi sau Trương Hân. Lưu Diễm Diễm còn nhìn Diệp Vô Phong với ánh mắt rất nghiêm túc.
Diệp Vô Phong đương nhiên có thể cảm nhận được ánh mắt của Lưu Diễm Diễm, nhưng anh cứ mặc kệ.
Mấy cô gái nhỏ bây giờ thích suy nghĩ lung tung, rõ ràng tối hôm qua anh đã bảo cô ta đi tìm Trương Hân, nhưng cô ta lại không đi, sáng nay lại
nhìn anh với ánh mắt nghi ngờ như vậy thật sự khiến Diệp Vô Phong có
chút bất lực.
Nhưng anh cũng biết đây không phải lúc để nói điều đó, anh nhún vai và đi trên con đường của riêng mình.
Vương Triệu đi trước dẫn đầu, Lâm Húc ở cuối cùng, hai người đều tiến vào rừng ngập nước rất dễ dàng.
Nhưng khi đã đi vào khu rừng ngập nước, tất cả môi trường xung quanh dường
như bắt đầu thay đổi, hiển nhiên là độ ẩm xung quanh ngày càng nặng nề
hơn.
"Thực sự có rất nhiều nguy hiểm tồn tại trong rừng ngập
nước. Ngoài một số loài rắn độc, còn có rất nhiều loài cây độc, và điểm
chết người nhất là trong rừng có một khí độc có thể gây chết người. Một
khi hít phải những khí độc này, chúng ta sẽ sinh ra ảo giác. Một khi đạt đến một mức nhất định thì sẽ gây tử vong." Vương Triệu mỉm cười và giải thích sự nguy hiểm của rừng ngập nước cho những người tham gia.
Những người xung quanh đều gật đầu, kinh ngạc nhìn Vương Triệu, Vương Triệu
cười nói: "Nhưng đừng lo lắng, tôi biết đa số mọi người đều không chuẩn
bị thuốc giải độc, cho nên tôi đã chuẩn bị cho mọi người rồi đây.”
Vương Triệu và Lâm Húc nhanh chóng đưa ra mấy viên thuốc, Diệp Vô Phong chỉ
cười cười nhìn hai người, lúc Vương Triệu đưa cho anh mấy viên thuốc,
anh cố ý liếc mắt nhìn Vương Triệu, thân thể Vương Triệu chấn động, liền vội vàng nói: "Thứ tôi đưa cho anh thật sự là thuốc giải độc."
Diệp Vô Phong lãnh đạm nói: "Tôi cũng không nói anh đưa cho tôi những viên thuốc khác, sao thế, anh cảm thấy chột dạ à?"
Vương Triệu lắc đầu: "Tôi không chột dạ. Chúng tôi sẽ không quan tâm nhiều
đến anh và người đứng sau chúng tôi. Dù sao, cuộc so tài giữa hai người
là việc của hai người. Chúng tôi chỉ làm tốt việc của riêng mình thôi."
Diệp Vô Phong nói: "Các người làm tốt chuyện của mình sao? Anh cần biết rằng việc các anh làm là vi phạm pháp luật, hiện tại tôi có thể bắt các
người về luôn đấy."
Vương Triệu cười nói: "Anh không phải không có chứng cứ sao? Cho dù bắt chúng tôi về cũng không thể kết tội, đúng không?"
Diệp Vô Phong cười khẩy: "Muốn tôi tìm được chứng cứ kết tội các người rất
đơn giản, chỉ phụ thuộc vào việc tôi có muốn hay không thôi, cho dù
không tìm được chứng cứ thì chỉ cần trực tiếp giết chết các người ở nơi
này, mọi người cũng sẽ không cảm thấy kỳ lạ gì, dù sao anh cũng nói nơi
này rất nguy hiểm mà, mặc dù các người đã dày dặn kinh nghiệm, nhưng
cũng sẽ xảy ra sự cố thôi.”
Vương Triệu sau khi nghe xong thì rất bất lực, nhưng anh ta cũng biết Diệp Vô Phong nói đúng, Diệp Vô Phong
hoàn toàn có thể giết bọn họ.
Dù sao giết người ở nơi này cũng không phải là vấn đề lớn gì cả.
Chỉ cần được xử lý tốt, chuyện này hoàn toàn có thể biến thành một cái chết vô tình.
Và ban đầu họ muốn lợi dụng sự không chắc chắn về sự sống còn trong tự nhiên để bắt cóc các cô gái.
Nhưng do bây giờ Diệp Vô Phong xuất hiện, bọn họ mới dừng kế hoạch lại.
Đoàn người nhanh chóng tiến vào khu rừng ngập nước, một đám người đi tới,
Diệp Vô Phong đột nhiên cau mày, xoay người túm lấy Trương Hân kéo qua
một bên.
Những người khác tò mò nhìn Diệp Vô Phong, Diệp Vô Phong chỉ xuống đất: "Đầm lầy."
Tất cả mọi người đều rất kinh ngạc, họ đã nghe nói về sự lợi hại của đầm
lầy, nếu ai đó rơi xuống đầm lầy mà không có ai giúp đỡ, họ chắc chắn sẽ chết.
Tất cả mọi người đều theo dõi lộ trình của Diệp Vô Phong,
ngay cả Vương Triệu cũng có chút kinh ngạc, chẳng lẽ bọn họ thua cả Diệp Vô Phong sao, bởi vì vừa rồi bọn họ không hề nhìn thấy dưới chân có một cái đầm lầy.
Nhưng bây giờ khi Diệp Vô Phong đã nói ra điều đó,
họ đã thoải mái hơn rất nhiều, họ biết Diệp Vô Phong cũng là một nhà
thám hiểm rất có kinh nghiệm.
Mặc dù bọn họ không biết tại sao
Diệp Vô Phong vẫn luôn khiêm tốn như vậy, nhưng bây giờ xem ra Diệp Vô
Phong rất có kinh nghiệm sống sót ở nơi hoang dã.
Đến buổi tối
thì bọn họ đã đi bộ năm sáu km trong rừng ngập nước, đương nhiên tốc độ
này tương đối chậm, đối với Diệp Vô Phong, trong rừng ngập nước như vậy, đi 100 km một ngày cũng không thành vấn đề.
Cho nên đối với Diệp Vô Phong, tốc độ này giống như rùa bò vậy.
Buổi tối, Trương Hân đi đến trước mặt Diệp Vô Phong: "Anh không có lều trại thì làm sao mà ngủ?"
Diệp Vô Phong thờ ơ nói: "Đây là khu rừng, xây tổ rất đơn giản, vật liệu ở
khắp nơi, cô không cần lo lắng đâu, trước tiên cứ dựng lều của cô trước
đi, tôi đề nghị cô nên dựng lều ở nơi đó."
Trương Hân có chút
nghi hoặc nhìn Diệp Vô Phong, tất nhiên, cô ấy không biết nơi mà Diệp Vô Phong nói có gì huyền diệu, nhưng cô ấy vẫn tin tưởng Diệp Vô Phong vô
điều kiện, vì vậy cô ấy dựng lều dưới gốc cây, Diệp Vô Phong còn cầm con dao ngắn trên tay phóng về phía cành cây bên cạnh.
Một con rắn
bị đóng đinh vào cành cây. Màu sắc của con rắn rất giống cành cây nên
nhóm người đã không phát hiện ra nó, cho đến khi Diệp Vô Phong đóng đinh con rắn vào cành cây, lúc này ai nấy cũng sợ hãi lùi lại, bấy giờ mới
nhìn thấy con rắn.
Con rắn dài khoảng một thước, đầu có hình tam giác và tương đối dẹt.
Đó là rắn độc!
“Rắn hổ mang, không tệ đâu.” Diệp Vô Phong hờ hững liếc nhìn con rắn, sau đó thu dao găm lại, rồi tiếp tục đi về phía trước, như thể việc anh vừa
làm chẳng là gì cả.
Nhưng ai cũng biết nếu anh không phát hiện ra con rắn vừa rồi, mấy người bọn họ đã bị cắn, mà một khi đã bị cắn, ở
trong môi trường này sẽ không có cách nào chống đỡ được.
Họ đều
biết môi trường sống của họ hiện tại như thế nào, và họ đều biết rằng
nếu bị rắn độc cắn, họ sẽ không thể ra ngoài kịp thời để cứu chữa.
Giờ đây, ánh mắt của mọi người đối với Diệp Vô Phong đã thay đổi, họ trở nên kinh ngạc và có phần phụ thuộc vào anh.
Ngay cả Lưu Diễm Diễm cũng cảm thấy Diệp Vô Phong rất lợi hại, ít nhất anh cũng là một chuyên gia trong lĩnh vực mạo hiểm.
Họ cũng đã phát hiện ra Diệp Vô Phong không mang theo thức ăn hay lều trại, thực sự là tay không mà đến.
Lưu Diễm Diễm kéo Trương Hân lại, tò mò hỏi: "Hân Hân, nói cho tớ biết, cậu tìm được người này ở đâu vậy? Làm sao anh ta có thể thành thạo như thế
chứ? Giống như anh ta luôn sống trong nơi hoang dã kiểu này vậy."
Trương Hân chỉ lắc đầu: "Tớ không biết tại sao anh ấy lại lợi hại như vậy.”