Bạch Tinh Đồng là một người vô cùng thông minh, hiểu rõ tâm lý của tội
phạm, vào lúc này, cô đoán được nội tâm của Ngũ Ma đang đấu tranh rất
kịch liệt. Không khó để biết được, Ngũ Ma là người con có hiếu, bằng
không anh ta cũng không sợ nguy hiểm trở về thăm hỏi mẹ và con gái của
mình. Bị cảnh sát ngăn chặn, có khi phải bị bắt, anh ta có thể lựa
chọn cho nổ thuốc, điều này nói rõ anh ta không sợ cái chết, vì cái gì
thà rằng nổ chết mình cũng không nguyện ý bị bắt? Đều là chết, anh ta
nghĩ nên lựa chọn cái nào trước, điều này nói rõ anh ta nghĩ mình chết
rồi có thể bảo vệ được Mạc Đông Lôi.
Bạch Tinh Đồng nói: "Ngũ Ma, anh đừng u mê không tỉnh nữa, anh mở to hai mắt nhìn người nhà của anh
đi, chẳng lẽ anh nhẫn tâm nhìn bọn họ chôn cùng anh sao? Hổ dữ còn không ăn thịt con, anh nỡ lòng nào làm như vậy?"
Ngũ Ma không nói gì,
nhìn chằm chằm Bạch Tinh Đồng, Bạch Tinh Đồng còn nói: "Nếu như anh là
vì muốn bảo vệ Mạc Đông Lôi, vậy anh đã sai rồi. Anh biết Mạc Đông Lôi
là ai sao?"
Ngũ Ma khẽ cắn môi: "Mạc Đông Lôi có ơn với tôi, thời điểm tôi khó khăn nhất, anh ấy đã giúp tôi."
Bạch Tinh Đồng cười lạnh: "Cái này đáng giá để anh bảo vệ anh ta sao? Anh
cũng đã biết, Mạc Đông Lôi là tên không ra gì, tổn hao món tiền khổng lồ để anh làm lính đánh thuê cho hắn. Anh cũng biết vụ nổ đó đã làm thiệt
mạng bao nhiêu người, bao nhiêu cảnh sát đã hi sinh không? Tôi đến nói
cho anh biết, công ty Long Kiếm đã hi sinh hai mươi hai người. Cảnh sát
chúng tôi cũng hi sinh mười sáu đồng chí, hơn mười người bị thương."
"Ngoài ra, Mạc Đông Lôi làm chuyện xấu nhiều vô kể. Nhiều sinh mệnh vô tội, cứ như vậy chết trong tay hắn. Còn có con gái của anh, nếu không phải Diệp Vô Phong liều mình cứu giúp, con bé đã sớm chết rồi. Mạc Đông Lôi bất
quá chỉ cho anh một chút tiền cứu tế, Diệp Vô Phong lại là người không
màng nguy hiểm cứu con gái anh, chẳng lẽ Diệp Vô Phong không phải ân
nhân của anh? Anh lấy oán trả ơn còn tính là đàn ông sao?"
Lời
nói Bạch Tinh Đồng có trọng lượng vô cùng nặng, khiến Ngũ Ma sửng sốt,
mẹ của Ngũ Ma khóc ròng nói: "Con của tôi, con nghe lời của mẹ, tự thú
đi. Bằng không mẹ vĩnh viễn không nhận có đứa con trai này."
Vợ
của Ngũ Ma cũng nói thêm vào: "Ngũ Ma, anh nghe lời của mẹ, nếu anh phải ngồi tù, tôi sẽ đưa cơm cho anh, nếu như anh bị xử bắn, tôi vĩnh viễn
vì anh mà thủ tiết, quyết không tái giá. Tôi cũng sẽ phụng dưỡng mẹ. Nếu anh vẫn u mê không tỉnh, cả nhà ba người cũng sẽ không nhận anh."
Mã Văn Anh khóc đến tê dại: "Bố, chú Vô Phong là người tốt, người không
thể cùng hắn đối nghịch, người phạm vào tội gì con không biết, nhưng là
con nhớ con từ nhỏ đã được bố dạy rằng làm người muốn quang minh lỗi lạc thì có ơn tất báo. Bố không thể thương tổn chú Vô Phong, bố tự thú đi."
Diệp Vô Phong nói: "Ngũ Ma, tôi biết anh cũng là người đàn ông tốt, đối mặt
với người thân của mình, anh không còn con đường nào khác, suy nghĩ cho
rõ ràng rồi quyết định đi."
Bạch Tinh Đồng nói: "Ngũ Ma, anh
chẳng qua cũng chỉ là công cụ của Mạc Đông Lôi, chế tạo bom gây nổ nhà
máy, chủ mưu không phải anh. Mặt khác, nếu anh vạch trần Mạc Đông Lôi,
đó chính là lập công chuộc tội, anh sẽ được giảm hình phạt. Tôi cho anh
một chút thời gian suy nghĩ, nếu hiện tại anh bỏ vũ khí xuống, đó chính
là tự thú. Nhiều nhất anh chỉ phải ngồi tù vài chục năm. Nếu như trong
tù cải tạo tốt, lại có biểu hiện lập công, tối đa cũng chỉ bảy tám năm."
Diệp Vô Phong nói: "Đúng vậy. Bảy, tám năm sau, con gái của anh cũng đã
tốt nghiệp đại học, thành gia lập nghiệp. Ngũ Ma, anh không màng nguy
hiểm về nhà thăm con gái, chẳng lẽ anh không nghĩ, sau này khi con bé
lớn lên mặc áo cưới xuất giá, có thể được ở bên cạnh con bé sao?"
Nhìn thấy Ngũ Ma lưỡng lự, Bạch Tinh Đồng lại nói: "Bể khổ vô biên quay đầu
là bờ, Ngũ Ma anh là người thông minh, đi con đường nào hãy mau quyết
định đi."
Mẹ Ngũ Ma chảy nước mắt nói: "Con trai, hôm nay nếu con nghe lời cảnh sát ra tự thú, con mãi mãi là con của mẹ, nếu con không
nghe, ta liền cùng con cắt đứt quan hệ! Coi như ta không có sinh ra
ngươi."
Ngũ Ma thở dài, bỏ kíp thuốc nổ ra sau đó chậm rãi giơ hai tay lên, sắc mặt thê lương nói: "Tôi tự thú."
Bạch Tinh Đồng vui mừng, để Ngũ Ma giữ vững tỉnh táo, trước tiên lấy thuốc
nổ xuống khỏi người anh ta, sau đó đeo còng tay cho anh ta, Bạch Tinh
Đồng nói: "Ngũ Ma, vừa rồi lời tôi nói vĩnh viễn có hiệu lực. Tôi hiện
tại liền dẫn anh đến chỗ cục trưởng, anh đem toàn bộ những gì anh biết
nói ra, đồng thời báo cáo tội ác của Mạc Đông Lôi. Anh sẽ được giảm hình phạt. Theo chúng tôi đi thôi."
Ngũ Ma gật đầu, xoay người, quỳ xuống trước mặt mẹ mình: "Mẹ, là con bất hiếu. Con đi tự thú, mẹ ở nhà giữ gìn sức khỏe."
"Vợ, hãy chăm sóc tốt cho mẹ và con gái chúng ta."
"Văn Anh, con phải học tập thật giỏi..." Đôi mắt Ngũ Ma ẩm ướt, nước mắt
cuối cùng cũng rơi xuống. Vợ Ngũ Ma đem túi tiền kia giao cho Bạch Tinh
Đồng: "Đồng chí cảnh sát, đây là tiền tham ô, nhà chúng tôi tuy nghèo,
nhưng số tiền này tôi không thể nhận. Các cô nếu muốn giúp tôi hãy khoan hồng cho chồng tôi, đừng phán anh ấy tội tử hình. Nếu như anh ấy có
ngồi tù cả đời, Văn Anh tốt xấu cũng có người bố còn sống."
Bạch Tinh Đồng nói: "Chị gái, tôi nhớ kỹ. Chị yên tâm đi, tôi sẽ hết sức giúp anh ấy."
Bạch Tinh Đồng cùng Diệp Vô Phong áp giải Ngũ Ma trở về cục cảnh sát, nửa
đường Bạch Tinh Đồng liền báo cho Cục trưởng Thạch. Bởi vì biết tối hôm
nay hành động, Cục trưởng Thạch luôn trong cục trực ban, đội đặc công
đã chờ lệnh tùy thời trợ giúp Bạch Tinh Đồng. Nghe Bạch Tinh Đồng báo
cáo, Ngũ Ma đã bị bắt lại, Cục trưởng Thạch vô cùng vui mừng.
Bởi vì đã sớm làm xong công việc đả thông tư tưởng cho Ngũ Ma, cho nên khi
đến cục cảnh sát thành phố, Ngũ Ma liền khai ra toàn bộ, anh ta thừa
nhận mình nhận lời của Mạc Đông Lôi, chế tạo bom, đồng thời phối hợp
cùng Mạc Đông Lôi cho nổ nhà máy hóa chất, làm nhiễu loạn bố trí của
cảnh sát, tiếp viện cho lính đánh thuê đánh chiếm bảo tàng. Cuối cùng,
Ngũ Ma còn chủ động khai Mạc Đông Lôi cho mình một số tiền lớn. Ngoại
trừ nộp cho Bạch Tinh Đồng hơn một tỉ tiền tham ô, còn có hơn tám trăm
triệu nữa, đều ở trong thẻ ngân hàng của mình. Qua điều tra, tài khoản
chuyển khoản cho Ngũ Ma hai tỷ chính là tài khoản của Mạc Đông Lôi. Cứ
như vậy, bằng chứng như núi, Mạc Đông Lôi dù cho không thừa nhận, quan
toà cũng có thể phán tội cho anh ta.
Ngũ Ma bị bắt và khai ra
hết, tin tức này truyền ra, Mạc nhị gia nội tâm rét lạnh: "Diệp Vô
Phong, Bạch Tinh Đồng, các ngươi nhất định muốn hại chết con trai ta. Ta dù có đánh đổi mạng già này cũng muốn cùng các ngươi đấu đến cùng!"
Mạc nhị gia lần nữa tìm tới Tùng Tỉnh Không, Tùng Tỉnh Không nói: "Mạc nhị gia, người tạm thời nhẫn nại một chút, Tử Cung Mỹ Địch cùng Văn Tam Đa
sẽ lập ra một kế hoạch trả thù hoàn mỹ. Bởi vì đã có vết xe đổ lần
trước, Diệp Vô Phong quá lợi hại, khó đối phó, lần này kế hoạch chúng ta trước tiên nhắm vào tay chân của hắn, đem người giúp đỡ hắn trừ khử
trước. Kế hoạch tiến hành bên trong, người tạm thời về nhà chờ đợi tin
tức."
Mạc nhị gia trong lòng ấm ức, từ chỗ Tùng Tỉnh Không rời
đi, lại tìm đến người em trai của mình Mạc Trường Hà: "Lão tam, Diệp Vô
Phong cùng Bạch Tinh Đồng bắt được Ngũ Ma, e là con trai ta không xong
rồi. Theo ta được biết tin tức từ chỗ cảnh sát tiết lộ, Đàm Cửu là người đứng đầu Đông Hoa. Lão tam, Đàm Cửu lại là người của cậu, bây giờ thấy
cậu gặp nạn, liền đi theo Diệp Vô Phong, thật sự là đáng hận đến cực
điểm. Chẳng lẽ cậu cứ như vậy thờ ơ?"