Bạch Tinh Đồng nói: "Cho nên, sau khi tôi tốt nghiệp trường cảnh sát,
liền xin đến thành phố Tam Giang làm việc, có khả năng điều tra nguyên
nhân vì sao mẹ tôi chết." Đột nhiên, Bạch Tinh Đồng không nói gì nữa,
đôi mắt của cô ta sáng lên, nhìn chằm chằm vào mục tiêu của mình rồi
nói: "Diệp Vô Phong, bên kia có chuyện gì đó."
Diệp Vô Phong cũng thu hồi suy nghĩ của mình lại, chăm chú nhìn về phía Bạch Tinh Đồng vừa nói, quả nhiên, một bóng người lặng lẽ tới gần nhà của Ngũ Ma. Ở trong
ngõ hẻm lưỡng lự một chút, sau đó chợt lách người tiến vào nhà của Ngũ
Ma.
Bạch Tinh Đồng nói: "Người này rất khả nghi, có thể là Ngũ Ma."
Diệp Vô Phong nói: "Vậy chúng ta tranh thủ thời gian, nhanh chóng bắt người."
Bạch Tinh đồng đề xuất: "Trước tiên đừng nóng vội, loại người này rất nguy
hiểm lại làm việc vô cùng cẩn thận, chúng ta không nên đánh rắn động cỏ, quan sát chút nữa rồi tính tiếp."
Quả nhiên, cái bóng đen kia
tiến vào nhà Ngũ Ma, cũng không lập tức hiện thân, mà trốn ở bên trong góc tối, thân thể dán lên bức tường phía bên phải, chờ đúng ba phút,
nếu như sau khoảng thời gian này, có cảnh sát từ cửa lớn xông tới bắt
hắn, hắn rất có thể lập tức nhảy qua bức tường đó. Phía bên phải ngôi
nhà chỉ có một gia đình bình thường sinh sống, lại còn có một rừng cây
rất lớn. Nếu như hắn tiến vào rừng cây đó, muốn bắt người cũng rất là
khó khăn.
"Quả nhiên là gian xảo!" Diệp Vô Phong trong lòng âm thầm nói.
Bóng đen trong bóng đêm chờ đợi một lúc, có lẽ đã xác nhận an toàn rồi mới
lặng lẽ tiến vào cổng chính của ngôi nhà, sau đó gõ cửa, rất nhanh có
một người phụ nữ ra mở cửa, bởi vì chỗ bọn họ cách ngôi nhà khá xa nên
không thể nhìn thấy rõ được biểu cảm trên mặt người phụ nữ đó, nhưng có
thể nhận thấy, người tới tuyệt đối là người quen, vì thế người phụ nữ đó mới kéo tên áo đen vào nhà.
Bạch Tinh Đồng nói: "Khẳng định là Ngũ Ma, chúng ta phải hành động thôi."
Hai người nhảy xuống tầng, nhanh chóng chạy tới ngôi nhà đó, đi đến cổng
chính, Bạch Tinh Đồng dùng tay đẩy, cửa lớn khóa từ bên trong: "Đi,
chúng ta leo tường." Bức tường cao gần hai mét, căn bản không làm khó
được hai cao thủ Bạch Tinh Đồng cùng Diệp Vô Phong, hai người từ từ trèo lên bức tường không phát ra tiếng động nào, xoay người đi về phía căn
phòng đang sáng đèn. Đi tới gần cánh cửa liền nghe trong phòng có người
khóc thút thít: "Anh thật là đáng chết, bỏ tôi cùng con ở lại, đi thẳng
một mạch như vậy sao? Anh có biết, cảnh sát tìm anh khắp nơi, anh còn
dám trở về?"
Người đàn ông thở dài nói: "Vợ à, đều là tại tôi
không tốt, để hai người chịu khổ rồi. Mẹ tôi thân thể như thế nào rồi?
Tôi nghe nói Văn Anh bị thương phải nhập viện, bây giờ sức khỏe như thế
nào?"
Người phụ nữ nói: "Bọn họ đều ổn, chỉ là tinh thần của mẹ
càng ngày càng kém, bởi vì con trai mình bỗng nhiên trở thành tội phạm,
Văn Anh lúc đầu tính cách hoạt bát, bây giờ trở nên im lặng ít lời, bởi vì nó có bố gây án. Ngũ Ma, anh phạm tội, không nên lựa chọn trốn
tránh, anh nên đến đồn cảnh sát để tự thú, nếu như anh phải vào tù, tôi
cũng nguyện ý chăm sóc mẹ đến lúc mất, giúp anh nuôi dưỡng con gái lớn
lên thành người. Thế nhưng anh cứ lẩn trốn như vậy khiến chúng ta mãi
mãi cũng không ngóc đầu lên được, huhu..."
"Vợ à, đừng khóc, lần
này tôi mang tiền trở về. Chính là muốn cho mọi có được một cuộc sống
tốt hơn. Ở đây có hơn một tỉ." Ngũ Ma đặt một túi tiền lên bàn.
Người phụ nữ yếu ớt khóc thút thít, Bạch Tinh Đồng nghe được rõ ràng, theo
những gì phân tích được qua lời nói của hai người họ, người đàn ông này
chính là Ngũ Ma. Cho nên, Bạch Tinh Đồng đưa mắt liếc Diệp Vô Phong một
cái, Diệp Vô Phong hiểu ý, Bạch Tinh Đồng một cước đá văng cửa phòng,
cùng Diệp Vô Phong một trái một phải nhanh chóng xông vào phòng.
Bạch Tinh Đồng và Diệp Vô Phong tốc độ rất nhanh, mà lại một trái một phải
tạo thành vỏ bao bọc, Ngũ Ma trên người còn bị thương, cũng không có cơ hội nổ súng. Thế nhưng khi hai người bổ nhào về phía trước liền ngây
ngẩn cả người. Ngũ Ma cũng là một cao thủ, phản ứng của anh ta quả thực
cũng rất nhanh. Lúc Diệp Vô Phong cùng Bạch Tinh Đồng phá cửa xông vào,
anh ta đã ý thức được có điều không ổn, khẽ vươn tay từ trong vạt áo,
trên hông lôi ra một dây thuốc nổ. Bạch Tinh Đồng biết đây là thuốc nổ
mạnh, tay của Ngũ Ma đã đặt ở trên kíp thuốc nổ, chỉ cần anh ta nhẹ
nhàng nhấn một cái, không chỉ có căn phòng này nổ tung mà những người
trong phòng cũng tuyệt đối không thể may mắn thoát khỏi, ngay cả nhà
hàng xóm gần đây, cũng sẽ có thương vong rất lớn. Thật không thể ngờ tới tên này lại nhạy bén như vậy, gan cũng vô cùng lớn, dám mang theo thuốc nổ ở trên người.
"Ngũ Ma, chúng tôi là cảnh sát, anh đừng làm
bừa, nhất thời xúc động sẽ chỉ khiến người vô tội bị thương thôi." Bạch
Tinh Đồng lạnh giọng nhắc nhở.
Trên mặt Ngũ Ma hiện lên vẻ dữ
tợn, hắn ta không nói gì, chỉ là đôi mắt lộ ra hung quang khóa chặt Bạch Tinh Đồng cùng Diệp Vô Phong, chỉ cần hai người bọn họ còn dám tiến lên một bước, hắn ta liền kích hoạt thuốc nổ. Lúc này, vợ của Ngũ Ma bị dọa sợ: "Ngũ Ma, anh muốn làm gì? Anh điên rồi sao? Mẹ cùng con gái anh còn đang ở trong phòng."
Nghe được tiếng động bên ngoài, mẹ và con
gái anh ta tỉnh dậy đi ra, nhìn thấy người con trai mất tích lâu ngày
cuối cùng cũng trở về, mẹ của Ngũ Ma nước mắt tuôn đầy mặt, khóc ròng
nói: "Tiểu Ngũ, là con sao?"
Ngũ Ma nhìn thấy người mẹ mái tóc đã bạc trắng, trong lòng nổi lên một trận chua xót, mình đang lẩn trốn,
những ngày này mẹ như già nua thêm mười tuổi. Con gái bị thương không có gì đáng ngại, chỉ là ánh mắt con nhìn mình có chút lạ lẫm. Có tội phải trốn, có nhà khó về, loại cảm giác này không dễ chịu, Ngũ Ma mặc dù là
một tên hung đồ tàn bạo, thế nhưng hắn ta cũng có tính người, con gái
của anh ta đột nhiên nhận ra Diệp Vô Phong: "Chú Diệp Vô Phong?"
Diệp Vô Phong gật đầu nói: "Văn Anh, là chú."
Vành mắt đứa bé đỏ lên, lôi kéo bà nội ở bên cạnh: "Bà nội, là chú Diệp Vô
Phong và cô Bạch Tinh Đồng đã cứu cháu. Vì cứu cháu, hai người họ đều bị thương..."
Bà nội cũng nhận ra Diệp Vô Phong, tay run run chỉ vào Diệp Vô Phong nói: "Đây không phải anh hùng đã cứu cháu tôi sao?"
Diệp Vô Phong khẽ gật đầu: "Bà nội, là cháu."
Ngũ Ma vô cùng ngạc nhiên: "Mẹ, chuyện gì đã xảy ra?"
Vợ Ngũ Ma nói: "Ngũ Ma, anh đừng tạo nghiệp nữa, tôi cho anh biết. Hôm
trước, Văn Anh xảy ra chuyện, may mắn được Diệp Vô Phong cùng vợ của anh ấy liều mình cứu giúp, bằng không con gái của anh khẳng định chết rồi.
Anh phạm sai lầm, nên ra tự thú đi chứ không nên cùng cảnh sát đối
nghịch như thế này."
Mẹ của Ngũ Ma nhìn thấy trên người con trai
quấn quanh toàn là thuốc nổ lại cùng cảnh sát phản kháng như vậy tức
giận đến mức thân thể run rẩy, ngón tay chỉ vào Ngũ Ma nói: "Tôi đúng là có đứa con bất hiếu, đây không phải do bà tạo nghiệp sao? Bà lập tức
hướng cảnh sát đầu hàng cho tôi hay là ngươi cứ nổ chết người mẹ vô dụng này trước đi."
Trong đầu Ngũ Ma đấu tranh kịch liệt, hắn ta ngàn vạn lần không nghĩ tới, Diệp Vô Phong lại là ân nhân cứu mạng con gái
mình. Ngũ Ma không sợ chết, hắn ta giúp Mạc Đông Lôi làm nổ nhà máy hóa
chất, dẫn đến một trận chết chóc bi thương. Sau đó, Mạc Đông Lôi cho hắn ta một khoản tiền để trốn ra nước ngoài tránh nạn hai năm, Ngũ Ma vì lo lắng Mạc Trường Hà vì mình mà bị liên luỵ, hắn ta là một người trọng
nghĩa khí, thời điểm gặp nạn,chính Mạc Đông Lôi đã cứu hắn ta. Cho nên,
hắn ta muốn báo ơn. Do dự một lúc, Ngũ Ma đang muốn rời Trung Quốc,
không ngờ lại biết được con gái bị thương phải nằm viện, hắn ta dự định
mạo hiểm về nhà một chuyến. Không nghĩ tới, hôm nay đem tiền về nhà lại
bị cảnh sát bắt được. Ngũ Ma đấu tranh tư tưởng rất kịch liệt, hắn ta
không thể nhẫn tâm nhìn người nhà cũng phải cùng mình chết ở một chỗ,
thế nhưng nếu như bị bắt thì chẳng khác nào bán đứng Mạc Đông Lôi, Mạc
Đông Lôi có ơn cứu mình, làm như vậy quả thật là có lỗi với bạn bè.