Lưu Trường Quân nghi ngờ rằng chất lượng của dụng cụ kiểm tra của mình có
vấn đề, đi đến chỗ đồng nghiệp cầm một cái khác rồi lại đi đến bên người Diệp Vô Phong, lạnh lùng nghiêm mặt nói: "Cái dụng cụ vừa rồi có thể là có vấn đề rồi. Anh thổi lại một lần nữa. Nếu vẫn không kiểm tra được gì cả, tôi sẽ để anh đi."
Diệp Vô Phong cười khinh bỉ nói: "Anh nói thật hay đùa thế? Dụng cụ
kiểm tra của các anh tinh vi như vậy cơ mà, nói hỏng là hỏng được luôn
sao? Thôi được rồi, để cho ông thực sự tin, tôi sẽ thổi lại thêm một lần nữa cho anh xem."
Diệp Vô Phong tủm tỉm cười rồi thổi một hơi vào bộ dụng cụ kiểm tra
nồng độ cồn thứ hai. Bộ dụng cụ thứ hai vẫn không hề cho phản ứng gì cả. Đội trưởng Lưu vò đầu bứt tai.
Nhưng mà, Lưu Trường Quân hiển nhiên là chưa từ bỏ ý định, anh ta
nghĩ rằng trong vấn đề này chính bản thân anh ta có thể nói là một
chuyên gia, tài xế có uống rượu hay không anh ta chỉ cần liếc mắt một
cái là có thể nhận ra, chưa từng nhìn nhầm một lần nào cả.
Hôm nay anh ta làm nhiều trò trước mặt đồng nghiệp như vậy, nếu như
hôm nay vấp ngã, sau này nhất định sẽ trở thành trò cười của đồng
nghiệp.
Cho nên, đội trưởng Lưu đành liều, nói với Diệp Vô Phong: "Mời anh xuống xe, lát nữa hãy cùng đi đến bệnh viện để kiểm tra máu."
Diệp Vô Phong hỏi: "Anh liên tục kiểm tra đi kiểm tra lại nhiều lần
rồi đều cho kết quả là tôi không có dùng quá mức lượng cồn, tại sao anh
còn muốn bắt tôi đến bệnh viện kiểm tra máu nữa? Chẳng lẽ dụng cụ kiểm
tra của cảnh sát giao thông các anh đều là đồ giả hết sao?"
Lưu Trường Quân căm tức nói: "Bảo anh đi thì anh phải đi, nói nhiều
như vậy cũng vô ích thôi." Nói dứt lời, anh ta ra cầm giấy tờ xe của
Diệp Vô Phong rời đi.
Diệp Vô Phong mở cửa xe đi xuống: "Anh chờ đã."
Lưu Trường Quân đứng lại, quay đầu hỏi: "Anh muốn làm gì?"
Diệp Vô Phong lạnh lùng như băng nói: "Tôi cảm thấy rất không hài
lòng với cách thi hành công vụ của các anh. Qua hai lần kiểm tra nồng độ cồn đều cho kết quả là tôi không sử dụng rượu. Ạnh lại cứ vô duyên vô
cớ lấy giấy tờ xe của tôi như vậy. Anh mau trả lại giấy tờ xe cho tôi,
nếu không thì hãy giải thích với tôi cho rõ ràng."
Lưu Trường Quân nói: "Anh còn muốn nói lý nữa sao? Bây giờ tôi đang
nghi ngờ anh lái xe sau khi uống rượu. Dụng cụ kiểm tra không ra được
thì đưa anh đến bệnh viện kiểm tra, nếu anh không chấp hành thì là anh
phạm pháp rồi."
Hai người cãi nhau, xe của Đàm Cửu đi đằng sau cũng dừng lại, Đàm Cửu mở một bên cửa xe rồi từ trên xe bước xuống, Diệp Vô Phong chỉ vào mặt
Đàm Cửu: "Xe đằng sau vì sao anh lại không kiểm tra? Tại sao lại chỉ có
riêng tôi lại không được đi qua chứ?"
Kỳ thật, Lưu Trường Quân đã sớm nhìn thấy xe của Đàm Cửu, ở huyện
Đông Hoa có ai mà không nhận ra xe của anh Cửu chứ? Lưu Trường Quân làm
sao dám động đến Đàm Cửu. Mặc dù là Đàm Cửu có uống rượu đi nữa, cậu ta
cũng không dám ngăn xe của Đàm Cửu để kiểm tra nồng độ cồn.
Ai ngờ, xe của Đàm Cửu lại tự dừng lại. Điều này làm cho Lưu Trường Quân cảm thấy hoang mang không thể suy nghĩ thêm được nữa.
Mắt nhìn thấy Đàm Cửu đã say khướt, cười hả hả đi tới, Lưu Trường
Quân vội vàng chạy đến tiếp đón: "Đây không phải anh Cửu hay sao?"
Đàm Cửu gật đầu nói: "Trường Quân, lại ở đây lập chốt kiểm tra nồng độ cồn à?"
Lưu Trường Quân cười theo nói: "Đúng vậy anh Cửu, bên trên giao cho
bên dưới chúng tôi phải thực hiện nên cũng không còn cách nào khác nữa."
Đàm Cửu hừ lạnh một tiếng nói: "Nếu thực sự là do bị giao nhiệm vụ
thì tôi đây cũng không làm khó anh nữa. Anh cũng kiểm tra cho tôi thử
xem nào."
Lưu Trường Quân lúng túng hoảng hốt, không hiểu rõ ý tứ của Đàm Cửu,
mùi rượu trên người Đàm Cửu chắc chắn là nồng nặc hơn nhiều so với trên
người Diệp Vô Phong, còn muốn dùng dụng cụ kiểm tra sao? Chắc chắn là có uống rượu, hơn thế lại còn là uống không hề ít.
'Nếu bây giờ mình kiểm tra nồng độ cồn của Đàm Cửu ngay tại chỗ này
mặc dù đã biết chắc anh ta say rượu, không phải là mình cũng sẽ phải thu giấy tờ xe của anh Cửu hay sao? Nếu vậy thì sau này mình làm sao còn có thể ở lại huyện Đông Hoa này? Mình còn vợ và đứa con nhỏ nữa mà.’
Lưu Trường Quân nói: "Anh Cửu. Tôi đang chấp hành công vụ kiểm tra
người khác. Việc này không liên quan đến anh, anh lái xe mau đi đi, anh
mau mau đi đi thôi."
Ai ngờ đâu Đàm Cửu lại cao giọng nói: "Tôi hôm nay không có việc gì
khác nữa. Vô cùng rảnh rỗi, anh mau mau kiểm tra lượng cồn cho tôi thử
đi. Anh đó, mau mang dụng cụ kiểm tra đo lường qua đây. Cả đời này tôi
cũng chưa từng thổi thử cái đó, hôm nay tôi nhất định muốn thử.”
Người cảnh sát giao thông nhỏ bé kia cũng không còn biện pháp nào
khác, đành phải đi mang dụng cụ kiểm tra đến đó, trên mặt Lưu Trường
Quân vã mồ hôi: "Anh Cửu, anh xem anh kia, anh bây giờ chính là không
nên kiểm tra đâu."
Đàm Cửu không để ý đến lời nói của anh ta, thổi một hơi vào dụng cụ
kiểm tra, hay lắm, thanh biểu thị chỉ số nồng độ cồn suýt chút nữa thì
nổ tung.
Đàm Cửu hỏi: "Tôi thế này rốt cuộc là có chuyện gì vậy hả?"
Lưu Trường Quân cứng rắn nói: "Anh Cửu, anh đây là thuộc loại phạm tội lái xe sau khi uống rượu vô cùng nghiêm trọng..."
Cậu ta vừa dứt lời thì chỉ thấy Đàm Cửu vung tay một cái, chát một tiếng! Trên mặt ông ta đã trúng một cái tát thật mạnh.
Lưu Trường Quân bị tát một cái, cũng cảm thấy tức giận nhưng không
dám nói gì, khẽ cắn môi: "Anh Cửu, anh làm như vậy là muốn như thế nào?"
Đàm Cửu nghiêm mặt nói: "Đánh anh! Một mình anh bảo tôi uống rượu thì chính là tôi uống rượu à?"
Trong giây lát Lưu Trường Quân không biết phải nói gì cho tốt, đằng kia Tiểu Hổ lại dẫn theo hai người vệ sĩ từ trong xe đi ra.
Lưu Trường Quân cũng nhận ra Đàm Tiểu Hổ, anh ta biết cậu ta là cháu
của Đàm Cửu, chính là tổng giám đốc của công ty quốc tế Phượng Hoàng.
Anh ta vội vàng lễ phép hỏi: "Đây không phải chính là tổng giám đốc Đàm
hay sao?"
Đàm Tiểu Hổ quát: "Đồ khốn nạn, mắt của anh bị làm sao thế hả? Con
mắt nào của anh nhìn thấy chú của tôi uống rượu? Tiểu Cường hãy nói cho
anh ta biết, vừa rồi là ai lái xe?"
Người vệ sĩ được gọi là Tiểu Cường nói: "Đội trưởng Lưu, tôi là Lý
Cường. Xe của anh Cửu chính là do tôi lái đó. Tôi đây, dị ứng với cồn
nên cũng không có uống rượu. Nếu anh không tin, anh có thể dùng dụng cụ
đo nồng độ cồn của tôi." Nói xong, Tiểu Cường nhanh chóng đứng sang một
bên.
Trong lòng Lưu Trường Quân thầm nguyền rủa: "Đàm Cửu, anh rảnh rỗi
không có gì làm nên cố ý chơi đùa tôi sao? Anh không lái xe còn bắt tôi
đo nồng độ cồn của anh làm cái mẹ gì thế?"
Lưu Trường Quân tươi cười vội vàng nói với Đàm Cửu: "Anh Cửu. Tôi đã
xác định đây chỉ là một hiểu lầm thôi. Anh xem đi, có nhiều người đứng
lại nhìn như vậy, anh lại bận trăm công nghìn việc. Nếu đã không phải là anh lái xe thì xin mời anh mau mau đi thôi. Hôm khác tôi sẽ tự mình đến xin lỗi anh."
Đàm Cửu nhổ một ngụm nước bọt mắng: "Tôi đây bận trăm công nghìn việc anh cứ một mực mời tôi đi, còn anh Phong vội trăm công nghìn việc mà
vẫn bị anh bắt đến bệnh viện kiểm tra máu? Anh đây là nói chuyện vô lý
kiểu gì vậy hả?"
Lưu Trường Quân rùng mình một cái, quay lại nhìn Diệp Vô Phong, lúc
bấy giờ, Đàm Cửu mới đi đến trước mặt Diệp Vô Phong, cúi đầu lễ phép
nói: "Anh Phong. Lưu Trường Quan anh ta đúng là có mắt như mù. Trên địa
bàn của tôi mà lại dám gây khó dễ cho anh. Tôi đúng là đáng chết. Anh
bận chăm công nghìn việc thì tuyệt đối không nên trì hoãn. Chuyện còn
lại, anh cứ giao cho tôi xử lý."
Diệp Vô Phong gật gật đầu nói: "Anh xem rồi xử lý đi."
Lưu Trường Quân dừng lại ‘Anh Phong? Anh Phong nào nhỉ, anh ta là ai
mà làm cho một người tiếng tăm khắp huyện Đông Hoa như Đàm Cửu mà cũng
phải kính nể?’
Trong đầu ông ta bỗng nhiên giật mình thon thót ‘Không lẽ anh ta
chính là Diệp Vô Phong con rể nhà họ Lâm ở thành phố Tam Giang?’
Danh tiếng của Diệp Vô Phong ở thành phố Tam Giang gần đây rực rỡ như mặt trời ban trưa vậy, anh không chỉ giúp cảnh sát tiêu diệt lính đánh
thuê đến từ nước ngoài mà còn dễ dàng đánh bại cả nhà họ Mạc nổi tiếng
giàu có ở thành phố Tam Giang. Bởi vì Diệp Vô Phong không cho truyền
thông công khai danh tính của mình, cho nên mặc dù danh tiếng của anh
lừng lẫy nhưng cũng có rất ít người nhận ra anh.
Lưu Trường Quân dù có ngu đến cỡ nào cũng có thể nhận ra người đàn
ông trẻ tuổi mà mình vừa đắc tội với kia, đó chính là Diệp Vô Phong. Anh ta đột nhiên sợ hãi đến mức mặt mũi tái mét rồi. Hai chân không kiềm
chế được cũng thi nhau run rẩy.
Đàm Cửu bước đến trước mặt anh ta: "Lưu Trường Quân, tôi đoán là anh
vì ân nghĩa với Mạc Đông Lôi nên mới cố tình gây khó dễ với anh Phong.
Chẳng lẽ anh chưa nghe tin Mạc Đông Lôi đã bị anh Phong bắt giam đang
chờ bị tra hỏi hay sao? Anh ta xác định chắc chắn sẽ phải ăn đạn thôi,
nhà anh có phải cũng muốn ăn một viên phải không hả?"