Tính chất của hợp đồng thuê và hợp đồng mua bán là hoàn toàn khác nhau, thuê chỉ là thời gian ngắn hạn trong vòng nửa năm, chi phí thuê mỗi tháng
500.000 tệ, còn mua thì dài hạn chi phí lại càng cao. Tô Vãn Nguyệt đã
ký hợp đồng 2 năm với Phượng Hoàng Kim Thành, còn 1 năm mới đến hạn,
theo như hợp đồng Thuê thì chi phí là 6.000.000 tệ. Nếu muốn mua lại thì phải bồi thường hợp đồng, ít nhất cũng là 12.000.000 tệ.
Trình Kim Bảo không có nhiều tiền đến vậy, cho nên trước kia anh ta
có nói với Diệp Vô Phong rằng tự mình không thể giải quyết được. Anh ta
thật không chịu nổi cảnh người con gái mình yêu lại trở thành người bên
cạnh người đàn ông khác.
Tô Vãn Nguyệt là cô gái tốt, cô ấy vô cùng ngưỡng mộ người đàn ông
rắn rỏi như Trình Kim Bảo, trái tim đã thuộc về anh ta nhưng bản thân
lại không thể ở bên.
Hai người này chỉ là bị tiền bạc ngăn cách tình cảm đôi lứa, giờ chỉ có thể trông chờ vào Diệp Vô Phong tác thành cho họ.
“Kim Bảo, tôi vừa chi cho cậu 12.000.000 tệ, đi đi, đi chuộc Tô Vãn
Nguyệt về đây. Từ nay về sau cô ấy là vợ chưa cưới của Trình Kim Bảo
cậu.” Diệp Vô Phong nói .
“Gì cơ? Phong, cậu đưa tôi 12.000.000 tệ?” Trình Kim Bảo nhanh chóng kiểm tra tài khoản ngân hàng trên điện thoại, quả nhiên vừa
nhận được khoản tiền 12.000.000 tệ.
“Phong, cậu thật đúng là cha mẹ tái sinh của tôi, tôi dập đầu lạy cậu.” Trình Kim bảo dập đầu, Diệp Vô Phong liền ngăn lại: “Kim
Bảo, thằng nhãi này nếu cứ xem tôi như người ngoài thì sau này cũng không cần xem nhau như anh em nữa.”
Trình Kim Bảo liền nói: “Phong, ơn lớn này của cậu không thể dùng lời là có thể nói hết được, tôi xin nhớ mãi trong lòng. Bây giờ tôi xin
phép đi chuộc thân cho Tiểu Nguyệt đây.”
Trái tim của Trình Kim Bảo và Tô Vãn Nguyệt đã thuộc về nhau, Chu Du
đánh Hoàng Cái, một người sẵn sàng đánh một người sẵn sàng chịu đựng.
Trình Kim Bảo lập tức nói chuyện với người quản lý bên phía Phượng Hoàng Kim Thành. Đúng là có tiền việc gì cũng trở nên dễ dàng, rất nhanh,
Trình Kim Bảo đã có thể chuộc thân cho Tô Vãn Nguyệt.
Diệp Vô Phong gật đầu mỉm cười, hỏi Tô Vãn Nguyệt: "Tiểu Nguyệt, em là người ở đâu?”
Tô Vãn Nguyệt cười đáp lại: “Giang Nam,Vô Tích. ”
Diệp Vô Phong gật gật đầu: “Vô Tích từ thời xưa đã có nhiều người
đẹp. Vừa nãy xem em biểu diễn, thật sự rất đặc sắc. Em và Kim Bảo đã tâm đầu ý hợp, sau này cũng sẽ là anh em trong nhà rồi, em không cần
khách sáo, mời ngồi.”
Diệp Vô Phong bảo Tô Vãn Nguyệt kể lại những gì đã trải qua ở Phượng
Hoàng Kim Thành, sau đó nhìn Lâm Thư Âm nói: “Thư Âm, chúng ta sau này
có thể làm một tiết mục tuyển Tú như vậy."
Lâm Thư Âm bĩu môi nói: “Tìm nhiều cô gái xinh đẹp thì không nói, anh còn muốn lựa chọn nữa sao?"
Diệp Vô Phong cười nói: “Anh có em là đủ rồi. Ý của anh là chúng ta
có thể dựa theo mô hình của Phượng Hoàng Kim Thành để bồi dưỡng
những con át chủ bài của mình. Mục đích của chúng ta là tạo ra những cô
gái vàng trong làng giải trí, tương lai sẽ đóng phim, trở thành minh
tinh. Thay vì để họ đi làm kẻ thứ ba cho những tên nhà giàu kia."
Lâm Thư Âm suy nghĩ rồi nói: “Ý tưởng này cũng hay đó.”
Diệp Vô Phong nhìn Lâm Thư Âm nói: “Tương lai, Tiểu Nguyệt có thể đến khách sạn của chị dâu để hỗ trợ cô ấy về phương diện đào tạo nhân tài.”
Tô Vãn Nguyệt phấn khích nói: “Cảm ơn anh Phong, em nhất định sẽ dốc hết sức hỗ trợ chị dâu.”
“Đúng rồi. Anh Phong, thật ra em cũng rất muốn làm diễn viên.” Tô Vãn Nguyệt thẹn thùng trả lời. Trình Kim Bảo bên cạnh nói: “Làm diễn viên
có gì hay ho đâu? Diễn tới diễn lui, diễn thành vợ của người ta. Tiểu
Nguyệt, nơi đó rất bẩn thỉu, anh không muốn em dính vào. Tô Vãn Nguyệt
là cô gái rất hiểu chuyện, mỉm cười gật đầu nói: “Em xin nghe theo lời
anh Phong và chị dâu, anh chị sắp xếp ra sao em sẽ làm như thế.”
Diệp Vô Phong cười: “Tiểu Nguyệt, đứa trẻ này rất hiểu chuyện .Kim
Bảo, cậu cứ yên tâm, Tiểu Nguyệt đi theo Thư Âm sẽ không chịu thiệt gì
đâu.”
Lâm Thư Âm nói: “Buổi diễn kết thúc rồi, có phải chúng ta cũng nên
ra về?”
Trên đường về nhà, trong lòng Diệp Vô Phong nghĩ đến một chuyện .Tuy
rằng anh không muốn Lâm Thư Âm ngồi vào vị trí của Mạc Tam Gia.
Nhưng dù sao Huyện Đông Hoa cũng là quê hương của mình. Đàm Cửu
này, anh phải tự mình tiếp xúc với anh ta.
Trình Kim Bảo nói: “Phong, hay là cậu đến nhà tôi ở nha?”
Diệp Vô Phong xua tay nói: “Không cần đâu. Tôi đã đặt phòng khách sạn rồi . Ngoài ra, ngày mai tôi và Thư Âm còn có chút việc, hôm khác anh
em mình sẽ liên lạc với nhau.”
Trình Kim Bảo nói: “Thôi được, vậy chúng tôi đi trước, tôi đợi điện
thoại của cậu. Dù sao tôi cũng đã quyết tâm sẽ theo cậu làm ăn kinh
doanh."
Diệp Vô Phong cười: "Sau này sẽ có cơ hội cần đến cậu.”
Về đến khách sạn, Lâm Thư Âm nói: “Vô Phong, em mệt rồi, em đi tắm
trước đây.” Diệp Vô Phong gật đầu đồng ý, Lâm Thư Âm cởi áo khoác
ngoài, bước vào phòng tắm, lúc sắp vào còn nói với Diệp Vô Phong: “Anh
không được nhìn trộm đó.”
Diệp Vô Phong cười nói: “ Em yên tâm đi, anh nhìn trộm em làm gì, đợi lát nữa anh nhìn công khai là được rồi!”
Lâm Thư Âm đóng cửa lại đi tắm, khoảng nửa tiếng sau, Lâm Thư Âm tắm
xong, bởi vì quần áo vừa mới giặt, sau khi dùng máy sấy sấy khô, Lâm Thư Âm dự định lát nữa sẽ mặc nên trên người chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm
bước ra.
Nhìn thấy dáng vẻ yêu kiều của cô, trên người chỉ quấn mỗi chiếc
khăn, bên dưới lớp khăn ấy là nước da trắng như tuyết và đường cong cơ
thể uyển chuyển, Diệp Vô Phong với đôi mắt thèm thuồng nuốt nước bọt:
“Thư Âm, em thật đẹp.”
“Anh nhìn em làm gì? Anh cũng mau đi tắm đi!" Lâm Thư Âm nhìn Diệp Vô Phong với ánh mắt trắng bệch.
Diệp Vô Phong vội vã vào phòng tắm, gấp gáp tắm cho sạch sẽ, sau đó
bước ra, nhìn thấy Lâm Thư Âm lướt tin tức trên điện thoại, anh lặng lẽ
tiến đến, ôm trọn Lâm Thư Âm vào lòng, tiếp sau đó đẩy ngã Lâm Thư Âm
lên trên nệm.
Lâm Thư Âm yểu điệu, dịu dàng nói: “Thật đáng ghét! Có thể đợi đến khi về nhà được không?”
Diệp Vô Phong nói: “Có gì phải sợ chứ ?Chúng ta là vợ chồng hợp pháp mà, Thư Âm, em hãy để cho anh thử mùi vị kia đi.”
Lâm Thư Âm đẩy Diệp Vô Phong ra và nói: “Em nói nghiêm túc, gần đây
cảnh sát đang truy quét các trường hợp bất hợp pháp, chúng ta không đem
theo giấy chứng nhận kết hôn, lỡ như bị bắt có phải tự tìm phiền phức
không?”
Diệp Vô Phong ậm ừ nói: “Ai dám gây phiền phức cho anh? Ngay cả những tên nhà giàu ác có tiếng còn không dám đụng đến anh thì nói gì đến mấy
tên cảnh sát quèn.”
Diệp Vô Phong nói xong, anh không nhịn được kích động nên đã lột bỏ khăn tắm trên người Lâm Thư Âm rồi đè lên...
Sau những giây phút mặn nồng hai người đang nằm ôm nhau nghỉ ngơi :
“Ông xã, Đàm Cửu của huyện Đông hoa hẹn chúng ta dùng cơm nhiều lần rồi. Anh cứ không nể mặt, em sợ anh ta sẽ ôm hận trong lòng .”
Diệp Vô Phong nói: “Em không cần lo lắng, lần này đến đây anh
dự định sẽ đi gặp anh ta để bàn chuyện.”
Đột nhiên, ngoài cửa phòng vọng vào tiếng bước chân lộn xộn kèm
theo giọng nói: "Chính là phòng này.”
Diệp Vô Phong trong lòng trầm xuống, lo lắng: "Chuyện gì vậy?”
Cửa bị đẩy ra, ba tên cảnh sát xông vào, tên trước mặt hét to :