Trình Kim Bảo dụi mắt, cuối cùng nhận ra Diệp Vô Phong: "Phong, là cậu thật
à? Chết tiệt! Mấy năm chưa gặp rồi. Dáng người thằng nhóc cậu cũng cao,
xương cốt cũng cường tráng. Nếu biết là cậu, đã gọi cậu lại đây cùng tôi uống rượu rồi. Vị này là?"
Diệp Vô Phong cười: "Là vợ tôi."
Trình Kim Bảo đấm vào tay một cái: "Hóa ra là chị dâu."
Trình Kim Bảo lại nhìn một lượt xem nhóm người Mã Trường Bân: "Phong, mấy tên khốn khiếp này cứ giao cho tôi. Một mình tôi cũng có thể thoải
mái xử lí bọn họ."
Mã Trường Bân cắn chặt răng, nghiến lợi.
"Ôi trời, ở đâu ra cái tên thích xen vào việc của người khác? Vẫn không nhận ra tao? Các anh em, đánh cho tao!"
Mã Trường Bân tức giận đấm mấy cái, quát một tiếng rồi ra tay. Một chân hung hăng đá vào bụng của Trình Kim Bảo.
Trình Kim Bảo nhăn mày, anh ta cũng không thèm nhìn, nhấc chân lên,
đá vào chân một tên côn đồ kia. Một tiếng cạch giòn tan vang lên, xương
cốt hẳn là đã bị đá đến gãy rồi. Tên côn đồ đau đớn hét thảm lên một
tiếng, ôm chân ngã xuống đất.
"Thế nào, tụi bây còn muốn đánh không?" Trình Kim Bảo quát hỏi.
Diệp Vô Phong không nghĩ đến, võ công của Trình Kim Bảo cũng không tệ, cười ha ha nói: "Kim Bảo, cậu được đấy nhỉ."
Trình Kim Bảo cũng cười với Diệp Vô Phong nói: "Hồi nhỏ tôi có theo
ông ngoại học, mấy năm không có việc gì nên tôi thường xuyên luyện tập.
Hắc Long hội này ỷ vào thế lực của Đàm Cửu ức hiếp trăm nhà, tôi sớm đã
nhìn không vừa mắt bọn họ."
"Bọn ranh con tụi bây, biết điều thì mau cút đi. Đừng làm tôi phải
tốn sức. Nếu thật sự muốn đánh nhau, hỏi thăm Trình Kim Bảo tôi trước
đã!"
Trình Kim Bảo này vừa nói tên, tất cả bọn lưu manh đều trợn tròn mắt. Bang lưu manh này đều là người của Hắc Long hội, Hắc Long hội là tổ
chức ngầm của huyện Đông Hoa. Chủ của Hắc Long hội huyện Đông Hoa là Đàm Cửu. Anh ta mấy ngày trước vừa đến chỗ Diệp Vô Phong tâng bốc, còn mời
Diệp Vô Phong đến huyện Đông Hoa nói chuyện cũ, Diệp Vô Phong từ chối,
nói rằng mình có việc nên không nhận lời.
Thân phận của Mã Trường Bân là đường chủ của Hắc Long hội. Trình Kim
Bảo ở Huyện Đông Hoa có một quán rượu nhỏ, bản thân có tiếng đánh nhau
không cần mạng, cho nên, anh ta căn bản không phục Hắc Long hội.
Mã Trường Bân đối với Trình Kim Bảo không quá quen thuộc, ra lệnh một tiếng, mười tên mấy lưu manh bắt đầu vây quanh Trình Kim Bảo, đám thuộc hạ này của gã đều là lưu manh chơi bời lêu lổng, không có lấy một người biết thật sự biết võ công. Nhưng Trình Kim Bảo lại không giống vậy, từ
nhỏ đã luyện võ, mấy năm nay càng chăm chỉ khổ luyện, vừa mới thăng tiến lên cảnh giới đại sư.
Cao thủ cấp tinh anh bình thường, đánh mười mấy tên lưu manh thì dư
dả, huống chi Trình Kim Bảo là loại cấp đại sư này. Kết quả cả đám lưu
manh này bị Trình Kim Bảo đánh cho tè ra quần. Diệp Vô Phong vỗ tay
khen: "Kim Bảo, võ công tốt."
Đánh cho Mã Trường Bân chạy, Trình Kim Bảo và Diệp Vô Phong cùng nhau ngồi kể lại chuyện tình cảm bạn học, Trình Kim Bảo nói: "Phong, trước
đó vài ngày Thành phố Tam Giang của chúng ta có đại anh hùng tuyệt vời,
tôi nghe nói anh ta bằng sức lực của bản thân, xử lý gọn nhiều tên lính
đánh thuê bên ngoài tổ chức, còn bá đạo trấn áp Mạc Tam Gia. Bây giờ,
nhà họ Lâm trở thành nhà giàu có nhất thành phố Tam Giang. Vị đại anh
hùng kia lại trùng tên trùng họ với cậu."
Diệp Vô Phong cười nói: "Kim Bảo. Thực không dám giấu giếm, người đó chính là tôi."
Trình Kim Bảo vô cùng kinh ngạc: "Diệp Vô Phong, cậu không lừa tôi
chứ? Lúc đi học, ngay cả tôi cậu còn không làm gì được. Có lúc chịu ức
hiếp, vẫn là tôi ra mặt giúp cậu, xử lí mấy loại khốn nạn này."
Diệp Vô Phong cười cười: "Kim Bảo. Tôi không có lừa cậu, cậu là anh
em tốt của tôi, tôi sao lại lừa cậu? Không giấu cậu, sau khi tốt nghiệp
trung học, tôi ra nước ngoài sống. Vô tình có được một cuốn sách võ
công, luyện ra chút bản lĩnh."
Trình Kim Bảo đột nhiên nhận ra: "Phong, có thành tích thì tên tuổi
cũng lớn, tất cả đều là ý trời, loại người ngu dốt như tôi dù có chăm
chỉ khổ luyện cả đời, cũng không đạt đến trình độ đó."
Diệp Vô Phong nói: "Kim Bảo, cậu đừng tự ti, thực ra làm cậu tốt lắm
rồi. Hai mươi tuổi đã tiến vào cảnh giới đại sư, đừng nản chí, võ công
không phụ người có lòng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu vượt qua
tôi sẽ không còn là suy nghĩ viển vông. Anh em chúng ta gặp nhau không
dễ, không nói chuyện này nữa . Đến đây, uống rượu với tôi."
Cơm nước no nê, Diệp Vô Phong nhìn Trình Kim Bảo hình như có tâm sự, hỏi: "Kim Bảo, cậu hình như có tâm sự?"
Trình Kim Bảo nói: "Phong, tôi có người bạn thân tên Tô Vãn Nguyệt.
Tôi đối với cô ấy tình cảm thắm thiết, hận không thể lấy về làm vợ.
Nhưng mà . . ."
Diệp Vô Phong hỏi: "Nhưng cái gì? Người ta không thích cậu?"
Trình Kim Bảo nói: "Cũng không phải. Hai chúng tôi tâm đầu ý hợp, chỉ đáng tiếc, Vãn Nguyệt không thể có tự do. Cô ấy ký hợp đồng với công ty của Đàm Cửu. Chuyện là như vậy..."
Diệp Vô Phong nghe xong, ha ha cười nói: "Chuyện này có gì khó? Đợi
lát nữa tôi cùng cậu đi một chuyến đến Phượng Hoàng Kim Thành của Đàm
Cửu. Cậu yên tâm, tôi đảm bảo hôm nay sẽ để cậu đưa Tô Vãn Nguyệt đi."
Trình Kim Bảo mừng rỡ: "Cảm ơn cậu, cảm ơn chị dâu."
Ăn cơm tối xong, ba người cùng nhau đi đến Phượng Hoàng Kim Thành,
đây là địa điểm câu lạc bộ lớn nhất huyện Đông Hoa, Diệp Vô Phong nói
với Lâm Thư Âm: "Thư Âm, đi mua ba vé vào cửa."
Lâm Thư Âm vừa đi, Trình Kim Bảo ngăn lại: "Chị dâu, không cần chị
làm. Phượng Hoàng Kim Thành đối với tôi rất quen thuộc. Hơn nữa còn có
thể quẹt thẻ." Trình Kim Bảo lấy ra thẻ VIP của mình, mua ba vé vào cửa, vé vào cửa còn có thể giảm hai mươi phần trăm.
Sau đó, Trình Kim Bảo dẫn hai người đến thẳng hội trường biểu diễn
của tầng mười. Lúc bọn họ đến, trên sân khấu của hội trường biểu diễn,
đã đầy người. Dựa vào vị trí của vé, tìm được chỗ mình ngồi xuống, bồi
bàn đi tới lễ phép hỏi: "Quý khách, uống gì không?"
Trình Kim Bảo nói: "Cho chúng tôi một đĩa trái cây và một bình trà thượng hạng Long Tĩnh."
Diệp Vô Phong nhìn trên đài, một mỹ nữ mặc váy các loại hoa đang ở trên rủ rỉ giới thiệu với mọi người.
Trình Kim Bảo nói: "Phượng Hoàng Kim Thành mỗi tháng đều đưa ra tiết
mục tuyển người. Tên: Phượng Hoàng Kim Thành Tú. Tiết mục này tương tự
giọng nữ siêu cấp của đài truyền hình Hồ Nam. Mỗi kì đưa ra ba tú nữ, ba tú nữ đều là người mặc vải gấm, đều có ngoại hình rất xinh đẹp."
Lâm Thư Âm nói xen vào: "Nói thẳng ra, chính là tuyển hoa khôi đi.
Phượng Hoàng Kim Thành đưa ra một nơi thu nhận người đẹp, hoặc là đánh
đàn, hoặc là ca hát, hoặc là thông qua tài nghệ khác thể hiện chính
mình. Do đó được tuyên truyền nhằm mục đích đóng góp. Nhiều tú nữ một
đêm thành danh, cũng cực kỳ cá biệt trở thành ngôi sao truyền hình. Tóm
lại, nếu có thể ở Phượng Hoàng Kim Thành bộc lộ hết tài năng, bản thân
sẽ đạt trở thành cá chép hóa rồng."
Trình Kim Bảo nói: "Chị dâu đối với nơi này hiểu biết không ít nhỉ?"
Lâm Thư Âm nói: "Tôi chỉ nghe Bạch Nhạn Phỉ nói. Tình hình cụ thể của nơi này, cô ấy biết một chút."
Lúc này, người dẫn chương trình tuyên bố màn biểu diễn sắp bắt đầu.
Ba người Diệp Vô Phong cũng không nói nữa, toàn bộ ánh mắt đều tập trung trên đài biểu diễn. Trận chung kết rốt cuộc bắt đầu rồi, đầu tiên lên
sân khấu chính là một người đẹp có võ công.
Người đẹp này biểu diễn chính là võ thuật, cô biểu diễn Vịnh Xuân
Quyền, một bộ quyền pháp được diễn luyện, lập tức giành được tiếng vỗ
tay dưới hiện trường. Biểu diễn kết thúc, người đẹp liền này đi xuống
nghỉ ngơi.