Triển lãm châu báo kéo dài ba ngày của thành phố Tam Giang hạ màn, châu báo
được chuyển về cung Louvre nước Pháp bằng đường hàng không, tất cả đã
kết thúc êm đẹp.
Buổi sáng ngày hôm nay, Diệp Vô Phong đưa Lâm Thư Âm đến biệt thự
trên đỉnh núi Nhạn Thê, biệt thự số 9 đã trang hoàng hoàn tất, thêm một
tuần nữa, chính là ngày kỷ niệm một năm hai người cưới nhau.
Diệp Vô Phong hỏi: "Thư Âm, đợi đến ngày đó, anh dự định tổ chức bù
một buổi tiệc cưới, rước em về đây một cách quang minh chính đại, em
bằng lòng không?"
Lâm Thư Âm đỏ bừng hai má lúm đồng tiền: "Hóa ra, sính lễ công ty hôn lễ đưa tới, thật sự là anh tặng?"
Diệp Vô Phong gật đầu, nói: "Ban đầu, anh quy ẩn giang hồ, chỉ muốn
làm một người bình thường. Em cũng thấy rồi, thế giới này thật kỳ lạ, cứ không cho anh cái cơ hội đó. Từ lúc anh làm con rể ở rể nhà họ Lâm em,
nhìn cả cái thành phố Tam Giang này vì anh mà suýt nữa bị hủy diệt."
Lâm Thư Âm cười: "Cuối cùng, những tín đồ tà ác kia, đều bị pháp luật trừng trị. Đến cả Mạc Đông Lôi cũng đã bị bắt, em nghe nói, anh ta bị
phán tử hình."
Điện thoại bỗng reo vang, Diệp Vô Phong nhìn lướt qua, là Bạch Tinh
Đồng gọi, sau khi nghe điện thoại, Bạch Tinh Đồng nói: "Diệp Vô Phong,
tôi gửi cho cậu một vị trí, cậu tới một chuyến, có người muốn gặp cậu!"
Diệp Vô Phong hỏi: "Là ai?"
Bạch Tinh Đồng nói: "Cậu đến rồi biết thôi."
Diệp Vô Phong cúp máy, nhìn Lâm Thư Âm: "Thư Âm, vốn dĩ hôm nay đã
hẹn cùng em đến công trường kiến trúc. Cái cô Bạch Tinh Đồng này, triển
lãm châu báu đã kết thúc rồi, kẻ xấu cũng bị tóm gọn, không biết tìm anh có việc gì nữa?"
Lâm Thư Âm nói: "Cậu ấy đã nói tìm anh vì có việc, vậy thì nhất định có chuyện rồi, anh mau đi đi."
Diệp Vô Phong lại hỏi: "Thư Âm, em muốn đi cùng anh không?"
Lâm Thư Âm cười: "Đội trưởng Bạch tìm anh để nghiên cứu công việc,
cũng không phải tìm em thuật lại tình nghĩa bạn bè, em không đi đâu."
"Vậy được rồi, đợi anh làm xong việc, sẽ đến công trường kiến trúc
tìm em." Diệp Vô Phong tạm biệt Lâm Thư Âm, đến gặp Bạch Tinh Đồng.
Bạch Tinh Đồng giới thiệu cho mình? Lại còn bí mật như thế? Diệp Vô
Phong mang tâm tình thấp thỏm như vậy, ấn chuông cửa, cửa lớn của biệt
thự tự động mở ra, một giọng nữ vô cùng quyến rũ vang lên: "Chào mừng
anh, tư lệnh Diệp, tôi đã đợi anh ở phòng tập thể thao rất lâu rồi."
Không phải giọng của Bạch Tinh Đồng, cũng không thấy cô gái kia hiện
thân, trong lòng Diệp Vô Phong vô cùng bực dọc, đối phương trực tiếp gọi anh là tư lệnh Diệp, cô ta là ai?
Khi Diệp Vô Phong lên tầng, anh tăng tốc độ, nhanh chóng đi vào phòng tập thể thao tầng hai, muốn vạch trần mạng che mặt thần bí của người
phụ nữ này sớm hơn.
Phòng tập thể thao rộng rãi sáng sủa, hướng ánh mặt trời chiếu vào
đều là cửa sổ bản lề sàn lớn bằng thủy tinh, bên trong có các loại dụng
cụ thể thao, trong đó, bên cạnh một cái bàn bắn bi a, có một người phụ
nữ mặc áo thể thao chuyên nghiệp đứng đó.
Quầy tây thẳng tắp, áo trong trắng tuyết, cổ thắt nơ, giống như một khung cảnh tĩnh lặng và mỹ lệ xuất hiện trước mặt.
Khi nhìn thấy người phụ nữ này, Diệp Vô Phong hoàn toàn ngơ ngác, vẻ
đẹp của cô ta, là một vẻ đẹp mang nét mạnh mẽ, mái tóc dài đen nhánh
xinh đẹp, mềm mại, tự nhiên. Dáng người chữ S, vô cùng quyến rũ, trong
vẻ trưởng thành lộ ra chút gì uy nghiêm mà Đường Thanh Nhã không có. Vẻ
ngoài của cô ta đẹp đến nỗi không thể chỉ đơn giản dùng từ xinh đẹp để
hình dung, đó là một nét đẹp khắc sâu trong xương cốt, chỉ có thể cảm
nhận và thưởng thức.
Sao lại có thể không quen? Người phụ nữ trước mắt, chính là quân thần số một danh tiếng lẫy lừng của Trung Quốc, mang danh hiệu sát thủ Trung Quốc, đại đội trưởng bộ đội đặc chủng Hồng Thuẫn, Du Kinh Hồng--quân
hàm thiếu tướng.
Du Kinh Hồng đối diện với Diệp Vô Phong, mỉm cười, chắp tay ra sau
lưng, cao giọng nói: "Tư lệnh Diệp, hy vọng anh vẫn khỏe từ khi chúng ta chia tay. Năm đó tạm biệt ở cung Louvre Paris, hôm nay gặp lại, ký ức
xưa kia vẫn còn mới mẻ như ngày đầu."
"Du Kinh Hồng?" Toàn thân Diệp Vô Phong chấn động, bất giác Ám Kình Thăng Hoa, lúc nào cũng có thể sẵn sàng chiến đấu.
Hai năm trước, Paris, cung Louvre. Diệp Vô Phong vẫn là tư lệnh Long
Môn, được cao thủ hàng đầu bộ đội đặc chủng Hồng Thuẫn, Khương Bách Thừa khiêu chiến.
Cho tới nay, tổ chức Long Môn này, không chịu sự quản lý của chính
phủ Trung Quốc, cũng không phối hợp với chỉnh phủ Trung Quốc, vậy nên
trong mắt Khương Bách Thừa, Diệp Vô Phong chính là phần tử khủng bộ cực
đoan.
Càng có những tín đồ tà ác, giả mạo danh nghĩa Long Môn, làm việc ác ở Trung Quốc. Kết quả tội lội đổ hết lên đầu Diệp Vô Phong.
Vài năm trước, Diệp Vô Phong cũng ít qua lại với bộ phận đặc thù
Trung Quốc, bởi vậy, Khương Bách Thừa vẫn luôn coi Diệp Vô Phong là kẻ
địch.
Khương Bách Thừa nhận được tin tức đáng tin cậy, Diệp Vô Phong xuất
hiện ở cung Louvre Paris, thế là, Khương Bách Thừa phải bắt Diệp Vô
Phong về quy án. Kết quả một trận long tranh hổ đấu, Khương Bách Thừa
đánh không lại Diệp Vô Phong, bị Diệp Vô Phong đả thương.
Diệp Vô Phong không muốn kết thù với Khương Bách Thừa, vì vậy, cũng không làm khó Khương Bách Thừa, chỉ bỏ đi thôi.
Ai ngờ được, Khương Bách Thừa vì báo thù, kết quả lại bị một tổ chức
khủng bố nước ngoài bao vây tấn công, kết quả người ít không đánh lại
đông. Một đời Binh Vương, ôm hận tha hương tại nước ngoài.
Lúc đó, Du Kinh Hồng làm tổng sĩ quan huấn luyện của Hồng Thuẫn, là người đứng thứ ba của Hồng Thuẫn.
Sau khi Khương Bách Thừa hy sinh, Du Kinh Hồng thay thế chức vụ của
Khương Bách Thừa, sau đó, vì phục thù cho Khương Bách Thừa, Du Kinh Hồng đã không ít lần gây sự với Diệp Vô Phong.
Trước khi Diệp Vô Phong quy ẩn giang hồ, hai người luôn luôn đối
địch, kết quả đánh hết cả một ngày cũng không phân thắng bại. Tất nhiên, Diệp Vô Phong không muốn kết thù với Du Kinh Hồng. Không đánh hết sức,
cũng là một trong những nguyên nhân. Nếu không, chỉ luận đánh nhau, một
ngày một đêm nhất định sẽ phân thắng bại.
Chẳng qua, có một năng lực, Du Kinh Hồng vượt qua Diệp Vô Phong, đó
chính là thuật bắn súng của Du Kinh Hồng vượt trội vô cùng, hoàn toàn
xứng đáng là thiên hạ đệ nhất.
Cô ta được gọi là sát thủ Trung Quốc, chính là bởi vì không chỉ võ công cao cường, mà còn vì thuật bắn súng độc bộ thiên hạ.
Thảo nào khi Diệp Vô Phong vừa bước vào cửa, lập tức sinh ra tâm lý
sợ hãi. Hóa ra, sát thủ Trung Quốc đang đợi anh ở đây, lẽ nào cô ta muốn báo thù?
Nhìn thấy tâm tình Diệp Vô Phong căng thẳng, Du Kinh Hồng lại rất
bình tĩnh, cô ta thản nhiên cất bước đi tới, cầm lấy một cây gậy bắn bi
a, đưa đến trước mặt Diệp Vô Phong, nói: "Tư lệnh Diệp, đời người nơi
nào không tương phùng, vừa thấy mặt nhau hà cớ gì phải chém chém giết
giết? Chi bằng bắn bi a xong trước, sau đó chúng ta nói chuyện khác."
Diệp Vô Phong nhận lấy gậy bắn bi a, ánh mắt trục lợi từ đầu đến cuối đều không rời khỏi người Du Kinh Hồng, anh lúc nào cũng phải đề phòng
đối phương đánh lén, đây chính là một cao thủ vượt cả cấp thần. Nếu như
bị cô ta đánh lén, có lẽ sẽ là một chiêu đoạt mệnh!
Du Kinh Hồng lại cười: "Tư lệnh Diệp, trạng trái này của anh, chúng
ta đánh bóng thế nào được? Du Kinh Hồng tôi trước giờ nhất ngôn cửu
đỉnh, anh cứ yên tâm, cho dù trước đây chúng ta có bao nhiêu ân oán,
đánh xong trận bi a này rồi nói."
Diệp Vô Phong thong thả cười, nói: "Đội trưởng Du, hiếm khi tâm tình
cô tốt như này, tôi đây cung kính không bằng tuân lệnh!" Diệp Vô Phong
đi đến trước bàn bi a, trên bàn bi a, bóng bi a đã được bày xong.
"Đội trưởng Du, nữ trước nam sau, mời cô."
Du Kinh Hồng gật đầu, nói: "Tôi mở màn, không khách khí nữa nhé."