Tiêu Khiển Hóa Yêu
Chương trướcC 1 C 2 C 3 C 4 C 5 C 6 C 7 C 8 C 9 C 10 C 11 C 12 C 13 C 14 C 15 C 16 C 17 C 18 C 19 C 20 C 21 C 22 C 23 C 24 C 25 C 26 C 27 C 28 C 29 C 30 C 31 C 32 C 33 C 34 C 35 C 36 C 37 C 38 C 39 C 40 C 41 C 42 C 43 C 44 C 45 C 46 C 47 C 48 C 49 C 50 C 51 C 52 C 53 C 54 C 55 C 56 C 57 C 58 C 59 C 60 C 61 C 62 C 63 C 64 C 65 C 66 C 67 C 68 C 69 C 70 C 71 C 72 C 73 C 74 C 75 C 76 C 77 C 78 C 79 C 80 C 81 C 82 C 83 Chương tiếp
Thế Bác quỳ xuống dưới chân Tú Ảnh, khuôn mặt ngây ra
ngắm nhìn nữ nhân trước mặt, cô hơi quay đi, run run: - Thế Bác, không lẽ gì tính tình anh lại như này... Nào, nói em nghe..được không? Giọng nói Tú Ảnh nhỏ nhẹ vang lên như một luồng gió mát thôi
vào tâm can đang nảy lửa của Thế Bác. Anh thở dài, tặc
lưỡi: - Anh giận.. tại sao yêu em như vậy nhưng lại đều bị từ chối? Tú Ảnh hít lấy một hơi dài trấn tĩnh, giờ người thế
yếu đang là cô, chân đã đau đâu thể phản kháng, phòng lại
khóa chốt, chỉ đành cố dùng lời nói tâm sự kéo dài
thời gian. Cô ngập ngừng giải thích: - Cảm xúc con
người mà... anh biết rõ chứ. Với cả em thấy mối quan
hệ chúng ta như này rất tốt, em với anh đều coi nhau như
người trong gia đình, quan tâm nhau như anh em ruột, có thể
đồng hành với nhau như người bạn.. Em..em thấy thế này
là ổn? Thế Bác nghe xong bỗng giãn cơ mặt ra, anh
gục xuống cười cười, những tưởng đã bình ổn lại tâm
lí nam nhân ai ngờ Thế Bác vật cô nằm ngửa, đưa tay bóp
chặt vào cổ nữ nhân, hét gầm lên: - Haha, Tú Ảnh..em tự cao quá rồi, nếu anh không ở bên em, thì thằng bạn trai kia cũng không có được em Lực siết vòng cổ mạnh bạo, Tú Ảnh hoàn toàn không chống cự
nổi. Bên ngoài Dạ Trì đã đứng sẵn thế, bắt đầu lùi ra
sau lấy lực, khuôn mặt lại cuộn lên nóng giận và sợ
hãi, y như lúc hắn chạy đến cứu cô khỏi tay lão Phú. Hai
cú đạp và ẩn mạnh, cánh cửa tung ra nứt hai a vách tường, Thế Bác bị động quay lại nhìn ngay tức khắc bị Viên Dạ
Trì tung ngay một cú đấm vào má. Anh ta ngã quay xuống, chưa có cơ hội nào tỉnh táo liền bị Viên Dạ Trì đè lên đấm
liên tục, gằn lên: - Thằng chó..sao mày dám làm vậy với Tú Ảnh? Tú Ảnh trên giường hấp hối lấy lại không khí cho lồng
ngực, ông bà Võ sợ hãi chạy lại đỡ con gái ngồi thẳng
dậy, liên tục trấn an cô bình tĩnh. Tú Ảnh lơ mơ, nhìn
thấy cảnh tượng trước mặt, nhìn rõ Viên Dạ Trì đang ngay đây. Cảm giác an tâm lại uà về, y hệt lần hắn đến cứu cô khỏi lão Phú, lúc Tú Ảnh nguy hiểm nhất là thấy hắn. Nữ nhân tỉnh táo trở lại, liếc xuống khuôn mặt Thế
Bác bị đánh đến dập mô, máu me chảy ra, Chu Toàn bên ngoài
vội chạy vào ngăn Dạ Trì lại, khẽ nói thầm gì đó rồi
Viên Dạ Trì mới thở dài một hơi đứng thẳng lên, chỉnh
đốn lại trang phục. Hắn đi tới đứng trước mặt cô, ánh
mắt lúc nãy lửa giận thì bây giờ nhìn vật nhỏ chỉ toàn phần ôn nhu. Viên Dạ Trì bất ngờ bế thốc cô trong lòng, dáng người cao lớn ôm trùm vật nhỏ trong lồng ngực,
thẳng tiến đem cô ra ngồi ngoài ghế. Tú Ảnh im bặt đờ
ra, không lên tiếng lời nào, hai ông bà Võ sốt sắng hỏi
han nhưng bên tai nữ nhân ù ù. Viên Dạ Trì quỳ dưới
trước mặt cô, hắn đang hiện hữu ngay đây mà Tú Ảnh chưa thể tin, bàn tay hắn rờ vào vết hằn tay ở cổ Tú Ảnh,
lực siết của Thế Bác đúng mạnh. Nếu chẳng may không đúng lúc Viên Dạ Trì tới, hay chậm chạp một khoảnh khắc nào
đó thì tên Thế Bác đó đã hại chết Tú Ảnh à? Nghĩ đến
đây Viên Dạ Trì nghiến răng ken két, hắn thẳng thừng quay
đi, định tiến vào phòng Tú Ảnh, xử lí tên kia cho ra lẽ, hai tay đã cuộn chặt nổi gân. Toan đi liền bị Tú Ảnh nhào ra
khỏi ghế, cô chới với lao tới giữ chặt lấy Dạ Trì,
nắm lấy tay hắn níu lại, hét: - Dạ Trì, đừng làm hại Thế Bác Viên Dạ Trì khó hiểu, hắn vẫn tưởng cô đang bên tên kia,
liền bất mãn cuối xuống ôm lấy bên má Tú Ảnh, nói: - Tú Ảnh, em vẫn lo cho hắn ư? Em có biết hắn muốn giết... Cô nức nở khóc, gắt lên ngắt lời: - Không, em lo cho anh Không khí rơi vào im lặng, câu trả lời khiến Viên Dạ Trì cũng
bất ngờ, hắn như không tin vào tai mình, Tú Ảnh từ ngày
đó chán ghét, né tránh hắn mà lại lớn tiếng nói lo cho
hắn. Tú Ảnh ôm ghì lấy cổ Viên Dạ Trì, nấc lên giải
thích: - Dạ Trì, anh hứa với em rồi.. anh hứa không giải quyết bằng bạo lực mà..hức hức Bây giờ Dạ Trì mới nhận ra, hắn nguôi nguôi đi ôm trầm lấy Tú Ảnh, cô nói xả ra rồi gục khóc trên vai Viên Dạ Trì.
Hắn nhớ lại lời hứa đó, giận mình lại quên mất, vỗ
lưng cô an ủi: - Tôi xin lỗi... Ảnh Ảnh, xin lỗi em. Mọi chuyện sau đó cũng giải quyết bằng pháp luật, cảnh sát
tới bắt Thế Bác, anh ta bị quy về tội hành hung và có ý
định giết người không thành. Chức vụ giảng viên tại
trường Đại học của anh ta cũng mất đi, chuyện này khiến
các giáo sư hay sinh viên trong trường đều bất ngờ vì
hình tượng của Thế Bác luôn là rất tốt trong mắt họ.
Tất cả đều rất khó tin cho đến khi cảnh sát tung bằng
chứng là camera trong phòng Tú Ảnh cảnh Thế Bác đang mất
kiểm soát. Kể từ hôm đó Tú Ảnh lại chồng thêm thất
vọng, người anh cô luôn coi trọng sau vì điên tình lại có ý định giết hại cô. Tú Ảnh suy nghĩ rồi cũng quyết định
nộp đơn xin nghỉ công việc giảng viên tại trường Đại học, chuyện này lại gây cho mọi người trong trường điều bất
ngờ khác. Một lúc trường mất hai giảng viên tài năng
Chương trướcC 1 C 2 C 3 C 4 C 5 C 6 C 7 C 8 C 9 C 10 C 11 C 12 C 13 C 14 C 15 C 16 C 17 C 18 C 19 C 20 C 21 C 22 C 23 C 24 C 25 C 26 C 27 C 28 C 29 C 30 C 31 C 32 C 33 C 34 C 35 C 36 C 37 C 38 C 39 C 40 C 41 C 42 C 43 C 44 C 45 C 46 C 47 C 48 C 49 C 50 C 51 C 52 C 53 C 54 C 55 C 56 C 57 C 58 C 59 C 60 C 61 C 62 C 63 C 64 C 65 C 66 C 67 C 68 C 69 C 70 C 71 C 72 C 73 C 74 C 75 C 76 C 77 C 78 C 79 C 80 C 81 C 82 C 83 Chương tiếp