Tiêu Khiển Hóa Yêu
Chương trướcChương tiếp
Viên Dạ Trì cúi xuống rúc vào hốc cổ vật nhỏ, nhẹ nhàng liếm láp thớ da xung quanh, bàn tay bên dưới tiếp tục xoa
bọt khắp cơ thể nữ nhân. Một tay hắn vòng ra sau đỡ
lưng eo, một tay đưa lên nâng cằm Tú Ảnh ngước lên nhìn
mình, hai ánh mắt nhìn nhau, nước ấm trong bồn bốc hơi
lên mờ ảo, vẫn là Viên Dạ Trì giữ thế chủ động, nam
nhân nhẹ nhàng đặt lên môi cô một chớm dạo đầu, sau cùng ra lệnh:
- Ảnh Ảnh... đưa lưỡi nhỏ ra ngoài
Ban đầu còn rụt rè, miệng nhỏ của nữ nhân dần he hé, lưỡi nhỏ lè ra ngoài nom đáng yêu vô cùng. Viên Dạ Trì nhếch
môi cười, đưa lưỡi mình lại quấn lấy, bắt đầu dây
dưa triền miên. Hắn cứ nghịch ngợm đủ trò trên cơ thể
Tú Ảnh, dạo đầu đã đủ, bắt đầu liếc mắt xuống tư m*t
lấp ló rồi cười tà. Viên Dạ Trì ngồi dựa vào thành
bồn, kéo theo Tú Ảnh đang ngồi trên hạ bộ mình sát lại,
từ từ để cô thế thượng phong, tư m*t từ trên ngồi
xuống bao trọn lấy v*t căng cứng kia. Vẻ mặt hắn thư giãn hưởng thụ, hơi thở nóng hực phả ra, thúc giục:
- Đừng chặt
Hai bàn tay hắn vòng ra bóp chặt hai bầu đào mọng, khuôn mặt
Tú Ảnh xấu hổ đỏ gấc lên, môi mọng bặm vào nhau đến
sưng phù, hành động của cô chậm rãi trong khi hắn thì lại
muốn nhanh. Cuối cùng đã chôn sâu được nam c*n lớn lao kia
bên trong nộn ngu*ệt, Tú Ảnh ngồi gục vào vai hắn vòng tay ôm cổ, hơi thở hấp hối từng đợt. Nam nhân đưa tay lên
rờ mái tóc ướt của vật nhỏ, khẽ chuyển động hông bên
dưới liền làm rạo rực cả cơ thể nhỏ nhắn của Tú Ảnh,
cô khẽ nhăn mày rên lên be bé. Hắn cứ dây dưa như thế
khiến cô còn khổ sở hơn nhiều, cảm giác không tới hắn
nhưng cứ kích thích dồn dập từng đợt. Nữ nhân cơ thể
chảy đẫm mồ hôi thêm nước nóng khiến đầu óc cô hoàn
toàn trống rỗng. Sau cùng liền thủ thỉ:
- Dạ Trì..vào trong, được không?
Hắn cười nhẹ, tráng qua nước cho cả hai rồi từ từ đứng
dậy, khoác lấy chiếc áo bông tắm trùm vào cơ thể cô,
mỗi bước hắn đi lại thúc côn th*t vào tận sâu, khuấy
đảo khắp nộn ngu*ệt khiến Tú Ảnh chịu từng đợt quặn
dưới bụng
Vào phòng, Dạ Trì đặt cô nằm ngửa
xuống, ánh mắt hau háu nhìn xuống hai b*u sữa tròn trịa
khiêu gợi, liền cúi xuống hôn nhẹ vào hai đầu n*m, chúng
mẫn cảm căng cứng. Hắn ngậm một bên vào miệng, lưỡi
đá đi đá lại như đang nhâm nhi viên kẹo ngọt, bên kia thì
lực tay vê tròn mạnh mẽ. Tú Ảnh đưa tay lên toan ngăn hắn
lại vì không chịu nổi, nam nhân bỉ ổi liền ngậm mấy
đầu ngón tay của cô, dây thần kinh chạy dọc khiến chúng co
quắp run rẩy. Bên dưới hạ bộ, nam c*n chôn sâu từ nãy
bắt đầu chuyển động, lấy lại thế thượng phong. Hai chân cô hắn giữ chặt, vắn lên kẹp vào cổ mình, ngón tay đưa xuống ấn mạnh vào hạt tr*n trâu nhỏ để kích thích rồi
bắt đầu thúc từng đợt vào. Đèn phòng tắt đi, điều hoà
bật mà vẫn thấy hơi nóng toả ra, Tú Ảnh nhắm nghiền
mắt lại, đón nhận từng kích thích truyền lên, làm quẫn
trí trong đầu, đầy mơ hồ, trống rỗng
Một hồi
luận động, càng ngày nhịp càng nhanh, hơi thở cả hai cùng
nhịp nhau, Dạ Trì cúi xuống vành tai cô, giọng khàn đục:
- Ảnh Ảnh, tôi muốn nghe giọng em
Tú Ảnh ậm ừ một hồi, nấc lên rồi khe khẽ:
- Dạ Trì... Viên Dạ Trì..um...um
Chỉ là gọi tên cũng khiến nam nhân rạo rực. Đúng thế, chỉ
lúc này khi cả hai quyện vào nhau, Tú Ảnh gọi tên Viên Dạ
Trì, hắn mới cảm thấy thoả mãn làm sao. Cảm tưởng như
Tú Ảnh là của hắn rồi, hắn muốn thao trọn nữ nhân, giữ cô mãi bên cạnh. Từ ngày rơi vào lưới tình cảm này,
không lúc nào là Viên Dạ Trì không nghĩ về cô, nhớ từng
lúc cả hai có thời gian vui vẻ, nhớ lúc cô xù lông xù cánh lên mắng mỏ tức giận với hắn, nhớ hình ảnh cô cặm
cụi làm việc, không thể quên được lúc cả hai...
Cả
hai cứ thể cho đến mệt lả người, mồ hôi thấm đẫm cả
mảng ga giường sau quan hệ, người Tú Ảnh ướt đẫm mồ
hôi của mình lẫn của Dạ Trì ủ lên, gió điều hoà bắt
đầu phả vào. Viên Dạ Trì nằm xuống bên cạnh, kéo cô lại
ôm chặt, hai cánh tay ôm lấy cô như sợ sáng mai tỉnh dậy
nữ nhân sẽ đi đâu mất. Bất giác, trong đầu hắn chạy qua
một luồng suy nghĩ nhưng cũng nhanh biến mất, miệng vô
thức nói:
- Tú Ảnh..tôi sợ quá... tôi sợ mất em
Lúc này cô đã chìm vào giấc ngủ, không biết được khuôn mặt bỗng lo lắng của hắn, lại thêm cả giọng điệu mang phần
sợ điều gì đó. Sau cùng hắn trấn tĩnh lại, gạt bỏ đi mọi thứ trong đầu, hôn nhẹ lên vầng trán nữ nhân rồi cũng
vào giấc ngủ
Sáng hôm sau...
Tú Ảnh nằm cạnh
ngủ đủ giấc rồi, cô hơi lục đục cựa người, ngoài cửa
phòng bỗng có tiếng gọi ới lên, là của ông bà Viên:
- Hai đứa ơi, chuẩn bị xong chưa? Hôm nay chúng ta còn đi chơi tiếp đó...
- Nè Dạ Trì, Tú Ảnh.. vẫn ngủ sao?
Tú Ảnh giật bắn mình ẩn mạnh vòng tay nam nhân đang o ép rất chặt, cố trấn tĩnh lại, đáp:
- Dạ, hai bác ra sảnh trước đi ạ.. Con với anh Trì ra muộn chút nhé ạ
Sau khi thấy ông bà Viên đã rời đi, không nghe thấy tiếng
thúc giục dặn dò nữa cô mới yên tâm, lấy chăn che kín
mình lại rồi quay sau nhéo bầm eo nam nhân vẫn đang ngủ say,
gắt:
- Anh...còn, còn không mau dậy à? Ai bảo đêm qua...haiz, hết nói. Truyện Võng Du
Viên Dạ Trì lờ đờ buồn ngủ, mắt nhắm nhưng mồm đã ngáp dài, uể oải:
- Đêm qua làm sao hả công chúa?
Chương trướcChương tiếp