Tiêu Khiển Hóa Yêu
Chương trướcChương tiếp
Tú Ảnh ngã húi xuống mất đà, quay ra đã thấy Viên Dạ Trì
như con sói lớn chồm hỗm phía sau. Hắn dần dần đè lên
thân cô, ngón tay kéo bên vạt vai nhẹ thôi mà dây váy tuồn
tuột xuống, cả bầu ng*c súyt lộ mồn một ra may là cô
kịp đưa tay lên che chắn. Miệng lắp bắp:
- Nè nè...Anh..đừng có mà giang hồ
Dạ Trì cười khẩy, một tay ôm eo nữ nhân, một tay vòng
xuống rờ rờ vào vùng tam giác nhỏ, nhẹ nhàng miên man bên
ngoài xong bàn tay hắn thẳng thừng massage trực tiếp dưới sò hu*ệt. Chiếc quần trong nhỏ họa tiết quả dâu bị hắn
đưa lên ngắm nghía rồi thẳng thừng vứt xuống sàn. Bàn
tay thon dài khẽ sờ nắn vào trong nộn ng**ệt, hơi thở
hắn trầm đục phả ra bên tai cô, ấm nóng và ẩm ướt. Tú
Ảnh hai tay vòng ôm chặt lấy cổ Dạ Trì, từng đợt hơi bị ngắt quãng, lồng ngực hấp hối đập loạn xạ. Bên dưới
sò hu*ệt gắt gao ôm lấy vật lạ mới xâm nhập, ngón tay
Dạ Trì không vào nhanh hay sâu mà từ từ mân mê khắp chung
quanh khiến không gian như đặc quánh lại, tưởng như thời
gian trôi chậm hơn rất nhiều
Dần dà rồi một ngón, hai ngón,..Dạ Trì nhẹ nhàng tiến vào sâu bên trong, thi
thoảng lại đưa ra ngoài bóp nắn lại hạt trân tr*u hồng, d*ch đã ri rỉ ra thấm lấy hai đầu ngón tay Dạ Trì. Hắn nhìn
lên khuôn mặt đỏ bừng cùng đôi mắt nhắm nghiền của nữ
nhân dưới thân thì thêm kích thích. Viên Dạ Trì rút tay
thấm d*ch ra rờ rờ lên quanh hai bầu s*a, sau cùng dứt
khoát cởi áo phông bên ngoài ra, cơ bắp hoành tráng cuộn
lên rồi áp chặt xuống cơ thể vật nhỏ.
Viên Dạ
Trì đưa miệng lên áp vào một bên ng*c, vẻ mặt hưởng thủ liếm láp xung quanh một cách từ từ, mọi hành động của
hắn hôm nay lại chậm chạp, từ tốn vô cùng. Chắc hẳn
muốn dây dưa lâu la một chút, nhưng chính cái dề dà này
của hắn mới khiến cơ thể của Tú Ảnh trở nên mẫn cảm
hơn bao giờ hết. Hai tay cô đưa lên vò tóc nam nhân, các
ngón tay thi thoảng run run giật lên không tự chủ. Tiếng
liếm láp nơi hai nụ hồng vang lên trong không gian thư phòng
tĩnh lặng, từng âm thanh vang lên như những nốt nhạc nhẹ
rơi vậy. Sau cùng vùng lưng nữ nhân ướt thẫm mồ hôi,
Dạ Trì bê cô ôm trong lòng như em bé, lấy áo mình khoác
lên che chắn cho cô thật kín đáo rồi ra tháng máy về
xuống phòng ngủ
Phòng ngủ...
Dạ Trì đặt cô nhẹ nhàng nằm trên giường, đi ra hộc tủ cắn xé lấy một
chiếc bao, đeo lên an toàn rồi nhanh lao chồm lên phía cô,
màn đêm tối có ánh sáng trắng le lói hắt từ cửa sổ
vào khuôn mặt nữ nhân lúc ẩn lúc hiện. Bàn tay Dạ Trì
đưa lên vuốt gọn lọn tóc cô vào, bắt đầu nâng hai chân
nữ nhân gác lên cổ mình, thâm nhập từ từ. Tuy là mới
quan hệ hôm trước nhưng hôm nay lại co thắt thật chặt,
nộn th*t xung quanh như bao nhiêu miệng nhỏ lao vào ôm ấp
lậy vật lớn của hắn. Dạ Trì đành nói nhỏ:
- Ảnh Ảnh, thả lỏng ra nào... tôi đau
Tú Ảnh xấu hổ đỏ mặt, cố hít một hơi thở sâu, trấn
tĩnh lại cơ thể. Mất thời gian một lúc rồi về sau tất
cả lại trơn tru, Viên Dạ rì tốc độ nhịp nhàng, bàn tay đưa lên xoa nắn khắp cơ thể cô, miệng thì rúc rích vào hốc cổ. Khi Tú Ảnh vừa tắm xong đã thơm, nay lại ẩm ướt
mồ hôi tiết ra hoocmon sinh d*c nữ, tất cả hoà quỵên lại
như thứ thuốc phiện với Viên Dạ Trì. Mấy lần hắn
muốn thao nhanh, mạnh và sâu nhưng Tú Ảnh lại rên rỉ lên
như trẻ con khiến hắn cảm thấy như bản thân đang cầm thú o ép một đứa trẻ nhỏ chứ không phải một nữ nhân 25
tuổi.
Sáng hôm sau...
Cả hai cùng lục đục tỉnh
dậy, khắp cơ thể Tú Ảnh từ đốt cổ trở xuống như
gắn mấy bông hoa sặc sỡ lên làn da trắng nõn vậy. Cô
rờ rờ lên rồi quở trách:
- Dạ Trì, như này em lại tốn công che đi anh biết không?
Hắn ngửng dậy nhìn ngắm lại ‘’tác phẩm’’ của bản thân, ngón tay rờ lên rồi than nhiên đáp:
- Rất đẹp, rất nghệ thuật
Tú Ảnh khẽ lườm ngúyt rồi hậm hực nằm đó. Bất giác Viên Dạ Trì lại nói thêm:
- À mà tôi ‘’làm’’ em nhiều lần rồi nhưng lần nào em cũng như chim non ấy nhỉ? Luôn co rúm mẫn cảm..
Hắn bỉ ổi nói ra, Tú Ảnh căng mặt lên quay sang toan co chân
huých vào hạ bộ nam nhân một cái nhưng mới cô chân lên
bên dưới liền truyền lên cảm giác tê liệt, cô nhăn mày
đau đớn. Dạ Trì trông vẻ hùng hổ rồi lại không làm gì
được của Tú Ảnh thì cười phá lên, châm chọc thêm vài
câu khó chịu.Tú Ảnh ánh mắt lầm lì không chịu khuất
phục, bất ngờ lao ra cắn mạnh vào hốc cổ nam nhân, răng
cô cắm sâu ghì mãi không chịu rời, có mùi sắt phảng
phất, hình như rỉ máu ra rồi. Lúc nữ nhân chịu buông ra
thì cũng để hằn vết răng sâu hoắm, Dạ Trì thảnh thơi
nhìn xuống, lại liên tưởng ra hình trái tim rồi bông đùa:
- Ảnh Ảnh, em xem.. cắn tôi mà cũng để lại trái tim tình yêu như vậy sao?
Chương trướcChương tiếp