Những từ đứt quãng dường như không có liên quan đến nhau khiến mọi người đều chú ý đến, dù sao những chuyện lùm xùm trong hoàng tộc, ít nhiều
bọn họ đều cảm thấy tò mò.
Thái hậu từ ngày Văn Đế lên ngôi vẫn
luôn ở trong Diên Thọ cung ăn chay niệm phật, hiếm khi hỏi thăm hay để ý đến sự tình bên ngoài. Nên khi nghe được trong Cửu Vương phủ có một nữ
tử khác, bà cũng quên bẵng đi chuyện khai chi tán diệp, mà tò mò về nữ
nhân trong lời nói của Vũ Hân Nghiên.
“Ồ, sao ai gia chưa từng
nghe ai nhắc đến chỗ Cung nhi có một nữ tử mới đến? Ai gia thật tò mò
nàng ta là người như thế nào? Nghiên nhi, con nói cho ai gia nghe xem.”
Vũ Hân Nghiên ngập ngừng một chút, nàng nói: “Thưa thái hậu, Hân Nghiên cũng… không biết nàng là ai.”
Những lời mà Vũ Hân Nghiên nói tưởng chừng chỉ là vô tình tâm sự, nhưng thực
chất là do nàng cố ý. Nàng không tin Văn Đế và Thái hậu sẽ không tức
giận, vả lại... nàng còn muốn Hoàng Đế hạ lệnh nạp nữ nhân khác vào Cửu
Vương phủ. Nhiều nữ nhân như thế, Vương gia không thể nào chỉ độc sủng
một kẻ không có danh phận bên ngoài được.
Tất cả mọi người ở trong đại điện đều hít một hơi lạnh. Ngừng ăn uống mà tập trung nhìn lên trên hóng chuyện.
Vì nếu nữ tử kia có gia thế, thì sẽ không đến mức Cửu Vương phi không biết nàng ta là ai. Huống hồ, Cửu Vương phi cũng có không ít thế lực nhà mẹ. Xem ra Cửu Vương gia đối với nữ tử kia rất đặc biệt, bảo bọc nàng ta kĩ đến mức ngay cả Cửu Vương phi cũng không điều tra được.
Hoàng đế và Hoàng hậu hai người vẫn luôn một mực im lặng thưởng thức ngự thiện
lúc này cũng có chút phản ứng. Văn Đế đặt chén rượu lên bàn rõ mạnh.
Ai cũng giật nảy mình, không nghi ngờ gì lúc này Văn Đế đã vô cùng tức giận.
Văn Đế lớn tiếng nói: “Hàm hồ! Ngươi đường đường là nữ chủ nhân trong phủ mà không biết người kia là ai sao.”
Giọng nói uy nghiêm của Văn Đế như sấm rền, khiến cho Vũ Hân Nghiên sợ hãi
quỳ sụp xuống, đầu nàng không dám ngẩn lên. Đôi mắt ngập nước nhưng
không có giọt lệ nào rơi xuống. Mà mọi người xung quanh cũng giật mình
cúi đầu.
Thái hậu thấy thế vội đỡ nàng ta lên, bênh vực: “Nghiên nhi còn nhỏ, Hoàng Thượng đừng nên nói nặng như thế!”
Vũ Hân Nghiên nước mắt ngắn dài ủy khuất đứng một bên.
Văn Đế hừ lạnh một tiếng.
Hách La Duẫn Cung lúc này chắp tay, nói: “Phụ hoàng bớt giận. Chuyện này
không thể trách Hân Nghiên. Là do nhi thần không nói cho nàng ấy.”
Văn Đế không nói gì nữa. Không khí bữa tiệc đang vui vẻ bỗng chốc trầm
xuống. Dù sao Duẫn Cung cũng là con ông, chuyện hậu viện của nó, ông
cũng không muốn quản nhiều.
Kết thúc bữa tiệc, Hách La Duẫn Cung bị giữ lại trong cung.
Văn Đế nhìn Cửu Vương gia trước mặt, nói: “Con định giải quyết chuyện với
nàng ta như thế nào? Chuyện của con và nàng ta cả thành Hựu Hỏa không ai không biết.”
Hàm ý lời nói này là chuyện rất nghiêm trọng, liên quan đến bộ mặt của hoàng thất.
Hách La Duẫn Cung thở dài, nói: “Con sẽ cho nàng một danh phận.”
Văn Đế hỏi: “Nàng ta là ai? Gia thế thế nào?”
Duẫn Cung đáp: “Ánh Tuyết, một nữ tử dân gian. Nàng không có gia thế gì đặc biệt cả.”
Văn Đế khẽ lắc đầu, nói: “Sao cũng được, nhưng con phải có thêm một Trắc
phi và hai Thứ phi, còn nữ nhân kia thì chỉ có thể là thiếp. Nếu con
không đồng ý thì nhận xác nữ nhân kia đi.”
Trong tâm Duẫn Cung như sóng cuộn, nhưng hắn vẫn cố gắng điềm tĩnh trả lời Văn Đế: “Nhi thần tuân theo lời của phụ hoàng.”
Nói rồi y chắp tay xoay người rời đi.
Cũng may, phụ hoàng không nổi sát tâm với nàng!
Mục đích của Văn Đế đã xong, ông đưa thêm nữ nhân vào hậu viện con trai là
để những nữ nhân ấy kềm cặp nữ tử tên Ánh Tuyết kia, không thể để nàng
ta có ngày thao túng Duẫn cung làm xằng làm bậy. Với cả đường con cháu
của hắn cũng phải thuận lợi hơn chút.
Văn Đế nhìn theo hướng Duẫn Cung đến khi y đi mất, ông hiểu được cảm giác yêu một người là như thế
nào. Nhưng đây là hoàng tộc, Duẫn Cung phải chấp nhận sự thật ấy. Thứ
tình yêu kia không thể tồn tại lâu dài trong hoàng gia hào nhoáng này
được.
Ngay sau lễ mừng thọ thái hậu hai ngày, Văn Đế hạ thánh chỉ ban hôn đích trưởng nữ Phùng gia Phùng Chi Hoa làm Trắc phi Cửu Vương
gia, ba ngày sau cử hành lễ nạp Trắc phi.
Đồng thời trong phủ Cửu Vương gia cũng lên tiếng về danh phận nữ nhân trong phủ một tháng nay,
quý thiếp Ánh Tuyết. Hoàng hậu cũng nhanh chóng ngỏ ý muốn nạp Thứ phi
cho Cửu Vương gia, là cháu gái hoàng hậu Ngô Như Ý và thứ nữ Vũ gia Vũ
Vân Hi.
Sự tình hậu viện Cửu Vương gia dù náo nhiệt nhưng vẫn
không bằng Thất Vương gia. Vào đại lễ của Thái hậu, Hoàng thượng từng
cao hứng tứ hôn cho Thất Vương gia, nhưng Thất Vương gia lại kiên quyết
không nạp Vương phi, điều này làm cho các ngự sử dâng tấu thất vương gia phạm tội xếp thành chồng.
Dân chúng cũng không ngừng bàn tán
liệu Thất Vương gia có là đoạn tay áo hay không. Dù sao nam nhân hai
mươi tuổi vẫn chưa có thê thiếp là trường hợp hiếm thấy ở Viên Sơn, mà
Thất Vương gia chân chính là một nam nhân hai mươi tuổi.
Sau khi thánh chỉ tứ hôn đến Cửu Vương phủ, Cửu Vương phi được phép trở về nhà mẹ một thời gian.
Phủ Cửu Vương gia được trang trí rạng rỡ để đón chào các vị tiểu chủ mới.
Buổi lễ nạp Trắc phi được gộp chung với lễ nạp Thứ phi, cộng thêm thời
gian vô cùng gấp gáp khiến ai nấy trong phủ cũng tất bật.
Ánh
Tuyết ngồi trong sân vườn nhìn các nô tài đi qua đi lại vội vã, trong
lòng nàng có cái gì đó khó chịu mà không biết tại sao, hôm nay nàng vừa
hay tin, trong phủ sắp tới sẽ có thêm một Trắc phi và hai Thứ phi.
Gương mặt xinh đẹp của nàng được che khuất sau lớp vải mỏng. Cửu vương gia
từng dặn dò nàng, chỉ được bỏ lớp vải này ra khi chỉ còn vài người thân
cận nhất với nàng.
Hoa đào rơi lả tả trong gió, nàng ngẩn người
một lúc thì một đôi tay che đi đôi mắt nàng. Ánh Tuyết không phản ứng gì nhiều, nàng khẽ nói: “Vương gia, trò này của ngài quá cũ rồi.”
Hách La Duẫn Cung ngồi xuống bên cạnh Ánh Tuyết, hắn nói: “Luyện kiếm với ta không?”
Con ngươi Ánh Tuyết lóe lên tia sáng, đột nhiên một cây kiếm xuất hiện
trong tay, nàng nói: “Vương gia, ta chỉ đợi một câu nói này của người
thôi.”
Từ ngày mà Ánh Tuyết phát hiện được hắn là Cửu Vương gia,
nàng cũng không gọi thẳng tên hắn nữa. Hôm nay chẳng hiểu vì làm sao,
nàng lại muốn đánh hắn đến như vậy.
Hai thân ảnh một xanh một
trắng lần lượt đứng lên, rút kiếm. Từng mũi kiếm của nàng không ngừng
trùng kích vào chỗ hiểm của Hách La Duẫn Cung. Còn Duẫn Cung thì chỉ đỡ
và né tránh, không có ý định tấn công nàng.
Hoa đào bay trong
gió, rơi lất phất trên mái đầu cả hai. Âm hưởng hai thanh kiếm sắc bén
chạm nhau vang lên từng đợt “Keng, keng!”
Đánh nhau một hồi lâu,
đột nhiên Hách La Duẫn Cung không né nữa, hắn đứng yên trước mũi kiếm
lạnh lẽo đang càng lúc càng cận kề trước cổ của hắn.
Dưới sự di chuyển nhanh nhẹn của nữ tử, tóc nàng bay bay ra sau, dung nhan diễm lệ lạnh nhạt nhìn nam nhân đối diện.