Từ ngày tổ chức yến tiệc trôi qua cũng vài ngày,
người Hách La Duẫn Cung gầy hẳn đi, đôi mắt thâm đen như mất ngủ nhiều
ngày. Dù nằm cạnh Phùng Chi Hoa, y vẫn không cách nào chợp mắt được. Mỗi lần nhắm mắt là hình ảnh nàng mặc giá y đi bên cạnh Thất ca, không phải là y.
Là Trắc phi, cũng là tri kỷ của Cửu Vương gia, Phùng Chi
Hoa không làm sao nghĩ ra được Duẫn Cung đang bị làm sao, chỉ cho là do
chính sự mệt nhọc quấy rối tâm trạng y. Vì nàng không đến yến tiệc, mà
cũng không nghe Cửu Vương phi nhắc đến nữ tử được Văn Đế ban hôn cho
Thất Vương gia, nên không biết Duẫn Cung vì mất đi người hắn yêu nhất mà đau khổ.
Con cái trong Cửu Vương phủ ba năm qua đã có ba nam,
hai nữ. Vũ Hân Nghiên sinh ra đích trưởng tử và nhị quận chúa, Phùng Chi Hoa sinh ra nhị hoàng tôn, Ngô Như Ý sinh đại quận chúa, Vũ Vân Hi sinh tam hoàng tôn. Hiện tại đã có thêm hai vị thiếp mới vào, một người
trong đó đã hoài thai được hai tháng.
Ánh Tuyết kể từ yến tiệc
ngày đó thì không bước ra ngoài cổng lớn Trương gia. Chỉ ngày ngày đọc
sách, chăm cây cỏ, luyện kiếm, nếu cần sách gì thì bảo thị nữ đi ra bên
ngoài mua về.
Mười ngày trước lễ nạp phi, Cửu Vương phủ mang quà đến, kèm theo hai thị nữ.
Ánh Tuyết đi ra ngoài xem, vì đó là người Hách La Duẫn Cung mang đến, có lẽ chính là hai thị nữ năm xưa theo nàng.
Nhìn bóng dáng hai thị nữ từ xa, không ai khác chính là Tịnh Kỳ và Tịnh Thi. Trong lòng nàng không khỏi bồi hồi. Cả ba người đều nín nhịn sự kích
động khi gặp lại nhau, cố gắng như không quen biết.
“Tịnh Kỳ ra mắt Trương tiểu thư.”
“Tịnh Thi ra mắt Trương tiểu thư.”
Nàng nhìn hai người một lúc rồi gật đầu, nói với quản gia Cửu Vương phủ,
“Nhìn có vẻ nhanh nhẹn, ta nhận hai người này, nói với Cửu Vương gia,
Tuyết Linh đa tạ.”
Trương đại nhân nhìn thấy một màn này thì có
chút khó hiểu, hiện tại quan hệ của Thất Vương gia và Cửu Vương gia đã
không còn như xưa, mà Thất Vương phi tương lai lại nhận người của Cửu
Vương gia, thật không rõ nàng ta nghĩ gì trong đầu, cũng không tiện xen
vào chuyện của nàng.
Hai người theo Ánh Tuyết đến nơi nàng ở, Ánh Tuyết liền đuổi những người khác ra khỏi phòng, chỉ còn lại ba người.
Tịnh Kỳ và Tịnh Thi nén nhịn một hồi lâu thì lúc này đã òa khóc.
“Tiểu thư, ba năm nay người chịu khổ rồi.” Tịnh Thi thút thít.
“Được rồi, trong Thiên lao tỷ sống cũng không tệ lắm.” Nàng cười an ủi bọn họ.
“Người sắp thành Thất Vương phi rồi, không thể cứ xưng hô tỷ muội với nô tỳ
được.” Tịnh Kỳ nghiêm túc nói, nhưng vành mắt đỏ hoe.
Ánh Tuyết bật cười, “Thật là, nếu chỉ có chúng ta thì cứ gọi tỷ muội được
rồi. Đã nói tỷ không quan tâm thân phận các muội. Bọn muội có ý trung
nhân chưa?”
Tịnh Kỳ, Tịnh Thi đồng loạt lắc đầu.
Ánh Tuyết nói, “Nếu bọn muội muốn gả cho nam tử nào, hay khi nào muốn gả đi, nói
với tỷ một tiếng. Tỷ sẽ sắp xếp cho hai người mối hôn sự tốt.”
Cả hai lắc đầu nói chuyện đó để sau. Sau đó thuật lại cho Ánh Tuyết biết
những gì diễn ra trong ba năm nàng bị giam trong Thiên lao. Đặc biệt là
trong Cửu Vương phủ thì hai nàng rành nhất.
Vốn dĩ Ánh Tuyết
không bận tâm những chuyện đó nên không đi điều tra, nhưng có hai người
nói chi tiết cho nghe vẫn tốt hơn nhiều.
Bốn ngày trước lễ nạp phi.
Mọi người trong Trương phủ đều nói, tân nương tử bình thường trước khi
thành hôn ba ngày sẽ không rời khỏi nhà, vậy nên trước đó thường sẽ lên
chùa cầu phúc.
Nghe theo lời hai thị nữ lải nhải bên tai, Ánh Tuyết quyết định lên chùa dâng hương vào sáng sớm cho vừa lòng các nàng.
Nơi nàng chọn không xa cũng không gần, là ngôi chùa của Hoàng gia bên ngoài Đế đô, đi đường bình thường chỉ mất hai canh giờ là đến nơi, vì còn
phải đi đường núi.
Khi đi dâng hương, mọi chuyện cũng khá là suôn sẻ. Ánh Tuyết cũng định dâng hương xong trở về ngay, không nán lại lâu.
Chỉ ngặt một nỗi, không hiểu tại sao hôm ấy khách dâng hương không nhiều,
lúc nàng đi xuống núi thì suốt đoạn đường rất yên tĩnh, chẳng hiểu tại
sao mà trong lòng Ánh Tuyết càng lúc càng bất an.
Nàng ngồi bên
trong kiệu mà tinh thần tập trung cực độ, cố gắng nén cơn buồn ngủ. Ánh
Tuyết nghe tiếng gió thoáng qua từ bên ngoài, rất kỳ lạ. Lúc nàng đứng
lên định ra ngoài xem thì trước mắt mờ nhạt rồi tối đen.
Lần nữa
tỉnh lại, Ánh Tuyết mở mắt ra, hai tay hai chân mềm nhũn không cử động
được. Nàng cảm thấy tóc đã được bung xõa ra, trang sức trên người chẳng
còn gì. Đưa mắt nhìn xung quanh, là một nơi lạ lẫm, không cách nào nhìn
ra người bắt giữ nàng có địa vị như thế nào.
Ánh Tuyết mở miệng định cầu cứu, nhưng lại không thể nói được câu nào.
Trong lư hương liên tục tỏa ra một mùi hương, Ánh Tuyết từng nghiên cứu qua y thuật, nàng không thể nào không biết, thứ mùi hương đó chính là... xuân dược.