Yến tiệc được tổ chức ở điện của Hoàng hậu, ở giữa điện lót tấm thảm màu đỏ kết hợp với hoa văn màu vàng, trải dài từ bên ngoài đến nơi chủ nhân ngồi. Nơi Đế Hậu ngồi ở trên bậc cao nhất, sâu bên trong điện và ngay
chính giữa, đối diện lối ra vào. Các Vương gia và phi tần đều được sắp
xếp ngồi gần vị trí phía trên. Đi xuống dưới hai bên là theo thứ bậc
trong triều của gia đình các quan lại, quan phẩm càng cao thì càng gần
với Đế Hậu.
Ánh Tuyết có chút ngán ngẩm, cũng không thể cứ đứng
mãi mà không tìm ra chỗ ngồi, mà nàng cũng chẳng thích tranh giành với
kẻ khác.
Nhìn quanh đại điện, Ánh Tuyết quyết định đi vào trong
góc gần cuối mà ngồi xuống. Ngồi đây một hồi lâu, thật đúng như nàng
nghĩ, chủ nhân của những chiếc bàn dưới này đa số đều không đến. Dù sao
quan phẩm trong nhà quá thấp, đi đến nơi này cũng chịu không ít khi
nhục.
Các cung nữ bắt đầu đi lên bày biện thức ăn.
Mỗi bàn đều có rượu, thịt, trái cây, bánh ngọt và một ít rau củ, mỗi bàn chứa
được chừng ba người ngồi nên lượng thức ăn, chén đũa cũng ước chừng như
thế.
Dãy mà nàng đang ngồi là dãy của nữ quyến, nam quyến ở phía
đối diện. Vì không muốn gây sự chú ý mà nàng quyết định ngồi hàng thứ
hai sau đám nữ nhân.
Nửa canh giờ trôi qua, Các Vương gia và Vương phi, Công chúa và Phò mã lần lượt tiến vào, sau cùng là Thái tử và Thái tử phi.
Bọn họ vừa đến thì không khí xung quanh náo nhiệt hẳn lên, đám nam quyến
thì muốn xu nịnh hay muốn về phe vị nào đó, còn nữ quyến thì muốn nhân
cơ hội thể hiện mình để được bay cao thành phượng hoàng.
Nhìn mãi cũng chán, chẳng hiểu tại sao đám người này lại thích tụ tập đông
như thế này. Những nữ nhân ở chỗ Ánh Tuyết ngồi nhìn chất liệu vải trên
người nàng thì không ai dám bắt chuyện, e sợ sẽ chọn giận nàng, ảnh
hưởng đến gia quyến bọn họ. Nhưng cũng có nữ tử mon men đến bắt chuyện
với hàm ý khác.
Lát sau bàn của nàng cũng có thêm hai vị tiểu thư nữa, một người khá ít nói, có ca ca là quan bát phẩm, một người khác
thì có tỷ phu cũng là quan bát phẩm nên ké được thiếp mời đến đây dự
yến.
Nói chuyện qua lại đôi ba câu, Ánh Tuyết mới biết, những gia quyến có người thân làm quan từ bát phẩm trở xuống, đều tự mình lựa
chọn chỗ ngồi phía dưới này.
Hai người đó cũng chỉ nói đôi ba câu cho biết danh tính, chứ cũng không nói nhiều lắm.
Lúc Thất Vương gia bước vào, ánh mắt nhìn lướt qua bên phía nữ quyến, lúc
đó nàng cũng ngẩng đầu lên, vừa hay chạm vào ánh mắt của hắn. Thế là hắn khẽ cong môi lên rồi đi tiếp.
Trong khoảnh khắc đó, không hiểu tại sao tim nàng như lỡ mất một nhịp.
Còn đám nữ nhân ngồi gần nàng ai ai cũng đỏ mặt, tự luyến cho rằng vừa rồi
Thất Vương gia đang nhìn mình, thế là bọn họ bắt đầu rôm rả bàn tán.
“Ngươi biết không, Thất Vương gia rời đế đô ba năm, yến tiệc lần này rất có khả năng tìm một Thất Vương phi đấy.”
“Thất Vương gia chỉ trong ba năm đã bình loạn phương Bắc, đúng là tuổi trẻ tài cao.”
“Ta nghe phụ thân ta nói, Thất Vương gia ở ngoài biên ải còn có một tên gọi là Tu La ấy. Nghe nói ngài ấy đáng sợ lắm.”
“Chắc chỉ là tin đồn thôi, ngươi nhìn ngài ấy cười ôn nhu thế kia mà.”
“Ai gả cho ngài ấy thật tốt số, ngài ấy còn chưa có thê tử.”
“Cũng không hiểu làm sao ngài ấy đã hơn hai mươi rồi còn chưa có thê tử nữa.”
“Suỵt! Đừng đoán mò!”
Nghe bọn họ bàn tán rôm rả, Ánh Tuyết mới nhớ ra, hắn đã hai mươi ba, nàng
bao nhiêu tuổi cũng chẳng rõ, có lẽ là mười chín hai mươi rồi đi. Cả hai cũng là đã qua độ tuổi tốt nhất để cưới vợ gả chồng rồi. Hắn chờ nàng
ba năm mà không có một thê thiếp nào, còn vì nàng mà dấn thân vào con
đường không thể lùi bước. Điều đó làm cho nàng có chút cảm xúc không nỡ
nhẫn tâm từ chối tình yêu hắn dành cho nàng.
Nghĩ đến đây, trong lòng Ánh Tuyết thầm thề, bản thân phải mạnh mẽ hơn nữa,
phải là một hậu phương vững chắc cho Hách La Duẫn Chiêu!
Một khắc sau, âm thanh the thé của thái giám vang lên: “Hoàng Thượng, Hoàng hậu giá lâm!"
Tất cả mọi người trong điện đồng loạt quỳ xuống.
“Hoàng Thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”
“Hoàng Hậu vạn phúc kim an!”
Khi Đế Hậu đến nơi rồi ngồi xuống, lúc này Hoàng Đế mới nói “Bình Thân”, mọi người mới đồng loạt trở về chỗ ngồi.
Hoàng Hậu lúc này mở miệng: “Hôm nay tề tựu đầy đủ tiểu thư khuê và thiếu gia trong đế đô. Không bằng hôm nay để các tiểu thư trổ tài đi. Ai muốn lên thì ghi danh trước.”
Hoàng hậu nói xong thì nhạc công bắt đầu tấu nhạc lên, đoàn vũ cơ bắt đầu đi ra múa.
Cung nữ cầm giấy và bút đi đến chỗ nữ quyến bắt đầu ghi danh tự từng người.
Do là năm ngoái là các thiếu gia thể hiện tài năng, nên năm nay Hoàng hậu để cho các tiểu thư thể hiện.
Khi cung nữ đi đến chỗ Ánh Tuyết thì nàng cũng báo tên, sau đó đi theo cung nữ đến nơi chuẩn bị.
Ánh Tuyết làm như thế là do yêu cầu của Hoàng Đế, ông muốn nàng đi ra thể
hiện tài năng trước đông đảo mọi người, tiện bề ban hôn cho nàng.
Để đánh giá một người có đủ tư chất để gọi là tài nữ, người ta thường dựa
vào bốn kỹ năng: cầm, kỳ, thi, họa. Mà trong các buổi yến tiệc như vậy
nữ nhân thường chọn nhất là: đàn, hát, múa, ngâm thơ, viết thư pháp, vẽ
tranh.
Đàn hát thì nàng biết thừa bản thân dở tệ thế nào, chẳng
qua là nàng thích đàn hát cho vui thôi. Còn múa thì trừ tập kiếm đạo ra, nàng chẳng biết múa bài gì. Ngâm thơ thì cho qua luôn, thơ sáng tác
không bằng ai, chỉ tự rước lấy nhục. Thư pháp cũng được, nhưng bản thân
thì thấy không đặc sắc gì mấy. Chi bằng vẽ tranh, là sở trường của nàng.
Cung nữ hỏi Ánh Tuyết: “Trương tiểu thư muốn biểu diễn tiết mục gì ạ?”
Ánh Tuyết nói: “Chuẩn bị cho ta một cái khung lớn hay dùng để thêu thùa,
một miếng vải trắng to chừng này, căng sẵn trước giúp ta, một cây bút
lông nhỏ, một khay đựng mực đen, một người ở cạnh giúp ta mài mực liên
tục. Ngươi cũng nói với Hoàng hậu, trong khi ta lên vẽ thì để cho các
muội muội khác tiếp tục lên trình diễn.”
Cung nữ gật đầu nói: “Vâng, nô tỳ sẽ sắp xếp cho Trương tiểu thư sớm nhất có thể.”
Ánh Tuyết tiện tay đưa cho nàng một túi bạc nhỏ, cung nữ đó nhận lấy, khách sáo vài câu rồi đi làm việc.
Trong phòng chờ lúc này có không ít các vị tiểu thư, không ít người xinh đẹp
hoa nhường nguyệt thẹn, nhưng ánh mắt bọn họ nhìn nàng không mấy thiện
cảm, có chút khinh thường.