Ánh Tuyết đi theo chỉ dẫn của tú bà thanh toán tiền mặt tại quầy. Cũng
giả vờ điềm tĩnh mà trêu ghẹo Linh Nhi trong vòng tay của mình.
Gương mặt nhỏ nhắn của Linh Nhi không khỏi ửng đỏ khi đứng sát Ánh Tuyết, vòng eo nhỏ nhắn lại còn nằm gọn trong vòng tay cô.
Tú bà thấy thế cũng giương cặp mắt như hồ ly mà cười cười.
Vì Hương Thúy lầu là tửu lâu cho quý tộc, khách nhân có tiền. Vậy nên ít
có ai vô sỉ đến mức ở tại sảnh tiếp khách làm ra những việc dung tục.
Chỉ khi thanh toán tiền bước vào phòng thì mới muốn làm gì thì làm.
Nhưng đối với thương gia thì khác, bọn họ chẳng phải quan trong triều, cũng
chẳng phải gia tộc lớn gì. Đã đến được đây thì không thể chịu lỗ mà
không ăn gì, những hành động khiếm nhã với các nữ tử xinh đẹp ở đây
trước mặt người khác trở nên vô cùng chướng mắt. Đến mức bên phía tú bà
phải làm thêm vài bàn có ngăn tấm bình phong với giá cao hơn bàn bình
thường đôi chút.
Nhìn thấy công tử cao gầy mặt trắng trước mặt,
tuy là thương nhân nhưng đến chốn phong hoa tuyết nguyệt này lại không
làm ra những hành động dung tục, khiến tú bà có chút hảo cảm, dù nhìn
hắn như một tiểu bạch kiểm không kém không hơn.
Sau khi thanh toán, liền có tiểu quan nhanh chân đưa hai người đến phòng chữ Thiên.
Bàn tay Ánh Tuyết cũng không quá giống bàn tay một nữ nhân bình thường. Dù
những ngón tay kia thon dài trắng nõn, nhưng lại có không ít vết chai do tập kiếm, những đường mạch máu vì vậy cũng nổi lên rõ hơn so với những
nữ tử khác. Đôi tay siết lấy eo Linh Nhi cũng không thiếu đi vài phần
lực đạo. Cộng thêm nàng cũng không quên trang điểm thêm vài vết sẹo cho
đôi tay nên cũng không ai để ý nhiều.
Đi lên đến tầng năm, Ánh
Tuyết không khỏi nhìn xung quanh các phòng tìm kiếm hình dáng của Thái
tử. Trước khi tiến vào phòng bản thân, Ánh Tuyết rốt cuộc cũng đã tìm
thấy người mà bản thân muốn tìm. Đôi môi không nhịn được nhếch lên.
Đúng là vết thương sau lưng chưa khỏi, nhưng đi đứng cũng đã ổn hơn. Nếu
không phải tình cờ nhìn thấy Thái tử tiến vào đây, nàng cũng định để khi nào khỏe hơn sẽ tìm hắn tính sổ. Hôm nay nàng muốn chính là thăm dò và
phá nát kế hoạch của hắn.
Tiến vào trong phòng, tên tiểu quan nhanh chóng đóng cửa lại.
Căn phòng có hương thơm nhàn nhạt, xem ra là loại hương liệu mắc tiền, cũng không trộn thêm các loại khác.
Phòng được chia thành hai gian, một gian tựa như phòng khách thu nhỏ, gian còn lại chính là phòng ngủ.
Lúc này Ánh Tuyết đã buông Linh Nhi ra, nhanh chóng đi đến giường rồi ngồi xuống. Linh Nhi cúi gương mặt đỏ hỏn đi theo sau.
Linh Nhi tiến vào nơi này, vốn chẳng nghĩ sẽ có ngày gặp khách nhân cư xử
với nàng dịu dàng như thế. Nhìn những hành động của Ánh Tuyết, dù nàng
không biết hắn là người như thế nào, nhưng trái tim thiếu nữ không ngừng nhảy lên.
Ánh Tuyết bất động thanh sắc thở dài. Trong lòng dù
muốn giúp tiểu cô nương này, nhưng lại nghĩ đến bản thân mình còn lo
chưa xong, cũng chẳng biết cứu nàng ta rồi nàng ta sẽ thế nào. Bên ngoài dù sao cũng khắc nghiệt chẳng thua nơi này. Huống hồ nàng còn là tiểu
nữ tử.
Ánh Tuyết hỏi: “Nàng biết hoa khôi đang ở phòng nào không?”
“Đinh tỷ? Tỷ ấy ở phòng cuối dãy này!” Linh Nhi trả lời.
Định nói tiếp thì bị Ánh Tuyết ôm lấy, sau đó dần dần lịm đi trên vai nàng. Ánh Tuyết nhẹ nhàng đặt Linh Nhi lên chiếc giường.
Vừa rồi nàng dùng một chút kĩ xảo hạ mê hương lên Linh Nhi. Đôi mắt khẽ
nheo lại. Nếu nàng là Thái tử, khi đến đây nàng sẽ gọi nữ tử xinh đẹp
nhất đến hầu rượu. Mà càng là hoa khôi, thì khả năng nàng ta chuẩn bị
bên trong cũng khá là lâu.
Không phải là nàng không thể cải trang thành tiểu quan, nhưng mà tiểu quan thì nhanh bị đuổi đi, lại không như kĩ nữ.
Ánh Tuyết mở hờ cửa ra, nhìn xung quanh. Vội tìm cơ hội thích hợp nhất để tiến vào nơi của hoa khôi Hương Thúy Lầu.
Đã rất nhiều lần, Ánh Tuyết suýt bị phát hiện, nhưng vẫn may mắn lẻn vào
được bên trong. Trong tay có sẵn mê hương bất cứ lúc nào có thể khiến
người bất tỉnh.
Đinh Tiểu Hoa vẫn còn ngồi trên bàn trang điểm tỉ mỉ. Nàng ta nghe nói khách nhân lần này là Thái tử đương triều, nên đặc biệt chuẩn bị khá lâu, hy vọng nhận được thêm từ hắn nhiều phần thưởng.
Nữ nhân nơi này, dù biết xuất thân thấp hèn. Nhưng vẫn muốn một ngày được
thoát khỏi chốn phong hoa tuyết nguyệt. Đều mong sẽ có ngày được những
vị quý tộc kia mang về, dù chỉ là thiếp thất nhưng so ra vẫn đảm bảo
hơn.
Bên trong có hai người thân thủ vô cùng tốt để bảo vệ và
canh chừng hoa khôi kia. Nhưng trong nháy mắt thì bị Ánh Tuyết đánh hạ.
Cả thị nữ riêng của nàng ta cũng thế.
Đinh Tiểu Hoa nhìn thấy một nam nhân lạ mặt bước đến gần, định tri hô thì người nam nhân đó có động tác như vung thứ gì đi. Trong nháy mắt nàng lại ngất lịm.
Ánh Tuyết không khỏi lẩm bẩm: “Mê hương của mình gần hết rồi!”
Nhìn nữ tử mặc trang phục đỏ rực nằm dưới đất, gương mặt được trang điểm sắc sảo, trông vừa thanh thuần vừa quyến rũ. Ánh Tuyết không khỏi cười
lạnh. Nàng nghĩ đến Thất Vương gia mỗi ngày đều mặc một bộ y phục rực đỏ kia, dù là nữ nhân cũng hiếm ai đẹp như hắn. Trang phục đỏ mà hắn mặc
thường ngày chẳng những nhìn không dung tục, phô trương, ngược lại còn
vô cùng nhu hòa, cũng có chút khí thế bá vương.
Nàng trói tất cả
đám người này, mỗi người một nơi, có thể trói vào cột, vào chân
giường... Và cất giấu toàn bộ vật có thể cắt đứt dây thừng trong tầm với của bọn họ. Chuẩn bị và tính toán vô cùng kĩ càng.
Ánh Tuyết lục tủ đồ của Đinh Tiểu Hoa, không phải màu hồng thì là màu đỏ, cũng thật là khoa trương.
Chọn lấy một y phục đỏ mặc lên người, dù sao y phục của nữ nhân trong này
đều hở ngực, nàng đành chịu. Sau đó tẩy rửa son phấn trên mặt. Lại tiếp
tục trang điểm.
Nàng vốn dĩ không cần đánh phấn, chỉ cần một chút má hồng, son môi màu đỏ rượu. Đôi mắt và hàng mày thì đặc biệt được
trang điểm tỉ mỉ, tựa như Hoa yêu xuống nhân gian. Giữa trán còn đặc
biệt điểm thêm hoa sen màu đỏ nho nhỏ, cực kì dụ hoặc.
Nhìn bản
thân trong gương Ánh Tuyết không khỏi mỉm cười. Trừ khi Thái tử yêu nam
nhân, nếu không chắc không nỡ để nàng đi hầu rượu kẻ khác đâu nhỉ? Mặc
kệ hắn thích nam hay nữ, nhưng một nhát chém sau lưng mà nàng không trả
cho hắn thì không nhịn được đêm đêm lại khó ngủ.
Nàng với lấy
màng sa màu đỏ trong suốt che mặt bên cạnh đeo lên, khiến cho khuôn mặt
nàng càng thêm thần bí và diễm lệ. Lúc này nếu nhìn từ xa, khó ai biết
được nàng liệu có phải là Đinh Tiểu Hoa hay không.