Mọi người đi lên lần lượt dâng trà cho Vương phi, sau đó Vương phi với
tư cách là chủ mẫu, tặng cho mỗi người một món trang sức quý giá, rồi ân cần căn dặn bọn họ sau khi nhập phủ phải chăm sóc Vương gia, giúp Vương gia khai chi tán diệp.
Ánh Tuyết nhìn Vũ Hân Nghiên xinh đẹp
trước mắt, trong lòng không khỏi dâng lên sự thương tiếc. Mỹ nhân như
ngọc, thanh xuân bao năm chứ, nàng ta vừa là Vương phi, vừa là chủ mẫu,
trong nhà không ít thiếp thất, cũng không biết là Vũ Hân Nghiên đã trải
qua những gì, mới có thể nói những lời kia với nét mặt ân cần như thế.
Giống như, những người mà Cửu Vương phi đang dặn dò, không phải là đối thủ cạnh tranh của nàng ta vậy.
Dâng trà xong, mọi người quay về chỗ ngồi ban đầu của mình.
Vũ Hân Nghiên phất tay, nói: “Từ giờ chúng ta đã là người trong nhà, mọi
người đừng tự tạo áp lực cho bản thân quá. Hay là các muội cùng giới
thiệu về bản thân đi.”
Phùng Chi Hoa cung kính đứng lên, khẽ
nghiêng người một góc nhỏ về phía Cửu Vương phi, giọng nói nàng không
cao ngạo không siểm nịnh: “Thiếp tên gọi Phùng Chi Hoa, đích trưởng nữ
của Phùng Đại tướng quân.”
Vũ Hân Nghiên khẽ gật đầu, nói: “Không biết dạo này Phùng Đại tướng quân khỏe không?”
Phùng Chi Hoa nhẹ giọng đáp: “Gia phụ vẫn khỏe, đa tạ Vương phi quan tâm.”
Vũ Vân Hi khẽ hừ lạnh, Phùng Chi Hoa là con gái đại tướng quân, cứ tưởng
nàng ta là một bộ dáng thô kệt, vậy mà trông như người không xương, thật đáng ghét.
Mọi cử động của muội muội Vũ Vân Hi cửu vương phi đều nhìn vào trong mắt, Hân Nghiên không khỏi cười lạnh, một thứ nữ ngu
ngốc, ta thật hy vọng ngươi sẽ sống lâu hơn ta tại cái nơi này.
Kế tiếp là Ngô Như Ý, Vũ Vân Hi đứng lên giới thiệu. Sau đó cuối cùng là Ánh Tuyết.
Cửu vương phi không hiểu tại sao vẫn có cảm giác không thích Ánh Tuyết,
nhưng vẫn từ tốn nói: “Ánh Tuyết muội muội, nàng là người ở trong phủ
sớm hơn các muội ở đây. Tới lượt muội giới thiệu rồi kìa.”
Khóe
miệng Ánh Tuyết giật giật, từ đầu đến giờ ngồi nghe đám nữ tử nói năng
chậm rãi, bàn tán mấy chủ đề nhạt nhẽo vô vị, nàng cảm thấy cũng thật là quá mệt mỏi rồi.
Ánh Tuyết đứng dậy: “Thiếp tên Ánh Tuyết, Ánh trong ánh mặt trời, Tuyết trong bông tuyết. Gia thế cũng chẳng có gì đáng nói.”
Vũ Vân Hi nghe thế, vốn muốn chớp thời cơ cười nhạo Ánh Tuyết lần nữa.
Ánh Tuyết bỗng dưng ôm bụng, mày liễu nhíu chặt, có chút khó khăn nói:
“Tiêu rồi, Vương phi, bụng thiếp khó chịu quá, không thể nhịn nổi nữa
rồi.
Không để Vũ Hân Nghiên trả lời, Ánh
Tuyết đã nhanh rời đi như một cơn gió. Để lại những người bên trong dấy
lên một cảm giác mơ hồ.
Vậy là xong rồi? Nàng ta cho rằng nàng ta là ai? Cho dù là Thái tử cũng không đối xử qua loa với các nàng như thế.
Không khí trong phòng bỗng trở nên trầm xuống. Các nàng nhìn sang Vương phi.
Nhưng trông dáng vẻ Vương phi thì như không có chuyện gì xảy ra. Xem ra
tin đồn Cửu Vương phi bị lép vế trước nàng ta, không được Cửu Vương gia
sủng ái vì vị quý thiếp này là thật.
Đôi mắt Vũ Vân Hi lóe lên,
nếu nàng có được sự sủng ái của Vương gia như nữ nhân kia. Thì nàng có
cơ hội viễn siêu người tỷ tỷ đáng ghét này. Mà mẫu thân nàng cũng có cơ
hội danh chính ngôn thuận được trở thành chủ mẫu Vũ gia, còn nàng sẽ trở thành một đích trưởng nữ tôn quý, không bị kẻ khác xem thường.
Ánh Tuyết đi ra ngoài, những nữ nhân kia thật quá giả dối, rõ ràng ghét cay ghét đắng đối phương nhưng lại xưng hô tỷ muội thân thiết tình thâm.
Còn nói chuyện câu từ hoa mỹ dài dòng làm nàng không khỏi buồn ngủ. Ánh
Tuyết nàng nhất định không phải cùng là một loại người với bọn họ, với
lại nàng cũng không thật sự là người của Cửu Vương gia. Nàng không cần
phải ép buộc bản thân bày ra bộ dáng thân mật cùng bọn họ làm gì cho khổ bản thân.
Ngẫm lại bộ dáng Thất Vương gia lần trước, lúc mà nàng nói cho hắn biết, nhìn bộ dạng hắn có cảm giác rất quen thuộc, gương
mặt hắn ta có chút là lạ. Lẽ nào hắn quen nàng trước đây? Nếu không tại
sao lại đối xử tốt với đệ muội như thế.
Cửu Vương gia nói muốn
giúp nàng lấy lại ký ức nhưng không nói gì về chuyện của Thất Vương gia. Có lẽ không nên hỏi Duẫn Cung, dù sao nàng cũng chẳng muốn nhìn thấy
mặt của hắn. Tên đáng ghét đó lại dám lợi dụng nàng, cho dù hắn có là ân nhân cứu mạng cũng không được. Nàng không phải loại người lúc nào cũng
muốn lấy thân ra báo đáp. Xem ra nàng phải tìm cách trốn khỏi Cửu Vương
phủ thôi.
Đôi mắt nàng thăm thẳm như bầu trời sao. Nàng bước về phòng, bảo hai nha hoàn thân cận vào trong, đóng kín cửa lại.
“Tịnh Kỳ, Tịnh Thi. Ta biết hai nàng là người của cửu vương gia. Nhưng bao
lâu nay đều là hai nàng chăm sóc cho ta. Ta thật tâm cảm tạ hai nàng.”
Nét mặt hai nha hoàn bỗng chốc trở nên bối rối, Tịnh Kỳ vội nói, “Tiểu chủ, xin người đừng làm thế. Đó là lẽ đương nhiên.”
Ánh Tuyết nghiêm túc lắc đầu nói, “Đừng như thế, thân phận ta cũng chẳng
tôn quý như hai người nghĩ. Cứ gọi ta là tỷ tỷ được rồi. Từ trước đến
nay dù sao không xem các nàng là nha hoàn.”
Đôi mắt Tịnh Kỳ và
Tịnh Thi có hơi hồng hồng, các nàng từ nhỏ là trẻ mồ côi lang bạt đầu
đường xó chợ. May mắn được cửu vương gia đem về huấn luyện khắc nghiệt,
xém chết biết bao lần.
Đối với tiểu chủ trước mắt, đúng là từ
trước đến nay nàng không đòi hỏi gì nhiều từ các nàng. Lại đối xử với
các nàng luôn công bình như người thân trong nhà. Các nàng hiểu rõ,
không có nhiều chủ tử đối xử tốt với nha hoàn như thế.
Cả hai đều khóc như một đứa trẻ, nhưng nụ cười thì vẫn ở trên môi, liên tục gật
đầu. Ánh Tuyết thấy thế thì ôm lấy cả hai lại, nàng cười thật tươi.