Thời Ninh lầm bẩm mắng, tay lại chuyển
động theo anh, Nam Huyền Dạ cực kì sung sướng, hơi thở nặng nề nghe thấy rõ ràng bên tai cô như hun nóng thêm gò má cô hơn. Có trời mới biết anh đang vui sướng đến mức nào, so với tiến vào bên trong cơ thể cô thì
nhìn cô đỏ mặt ngượng ngùng làm cho anh thế này con kích thích hơn bội
phần!
"Bảo bối...giỏi lắm. Anh yêu em..."
Nam Huyền Dạ
luồn tay vào trong váy vuốt ve một bên mông trắng mịn của cô, Thời Ninh
giật mình rụt người lại, đáng tiếc là lại đang nằm trong lòng anh, hành
động đó lại càng giống như chú mèo nhỏ nép vào trong lòng anh.
"Ha..."
Anh thở nhanh dần, tay cô cũng thế, Thời Ninh cảm giác như tay mình đã tê
bì, tốc dôi bây giờ của cô hoàn toàn là do anh điều khiển.
"Bảo bối..hự..."
Anh gọi cô một tiếng, vật nóng hổi cứng rắn bắn ra, trong tay cô liền dính dính thứ đó của anh, thế mà nó vẫn còn cứng lắm.
Nếu không phải do đang bị thương thì chắc chắn anh sẽ đè cô ra rồi cuồng
bạo đâm vào, cứ nghĩ đến cảm giác sung sướng lúc ấy là cả người anh lại
rạo rực cả lên.
Còn Thời Ninh bây giờ đang muốn đẩy anh ra ngay
lập tức, anh đã bắn ra rồi mà vẫn còn cứng như vậy? Lại còn thứ đang
dính nhớp nháp trên tay cô nữa...
"Nam Huyền Dạ... đồ bại hoại nhà anh, mau buông ra ngay cho tôi.."
Cô không nhịn anh nữa cựa quậy người muốn vùng ra, cả kể anh có lấy lí do mình đang bị thương đi nữa cô cũng không mềm lòng đâu!
"Lão đại..."
Đúng lúc anh còn chưa chịu buông tay thì giọng Hoắc Lãnh từ bên ngoài truyền tới, Thời Ninh đột ngột giật bắn người, anh cũng bị phân tán sự chua ý
mà buông lỏng tay ra, cô nhân cơ hội đó mà thoát khỏi anh rồi chạy biến
vào nhà vệ sinh.
Bóng dáng cô vừa khuất thì bác sĩ cũng đi vào,
Nam Huyền Dạ vơ vội cái chăn để che đi phần dưới còn đang 'chào cờ'. Vị
bác sĩ khoảng năm mươi tuổi đi vào ngoại trừ thấy má anh hơi đỏ ra thì
không thấy có gì khác thường.
Ông ta liền đặt hộp sơ cứu xuống,
ánh mắt anh lạnh nhạt như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Trong lúc bác sĩ
đang xử lý vết thương cho anh thì Thời Ninh ở trong nhà vệ sinh rửa tay
mấy lần mà vẫn không hết đi cái cảm giác ban nãy, cô đúng là đồ đầu đất
mà! Thế mà lại đi mềm lòng với anh.
Vị bác sĩ đó hôm nay thấy tâm tình anh hình như tốt hơn mọi lần, mấy lần trước bị đạn bắn mặt anh
lạnh lùng vô cảm, còn bảo ông ta không cần tiêm thuốc tê. còn hôm nay
thì anh lại không nói gì. khóe miệng còn hơi cười cười, bị đạn bắn mà
vui thế sao?
Ông ta cũng không dám nghĩ nhiều. nhanh chóng gắp
viên đạn ra khỏi vai anh rồi dặn dò anh như mọi khi mặc dù biết anh
chẳng để tâm đâu.
Đúng lúc xong xuôi thu dọn đồ nghề lại thì bác
sĩ đã thấy một cô gái đứng bên cạnh từ bao giờ, ông ta lúc này mới ngầm
hiểu ra, thì ra lúc nãy ánh mắt anh nhìn cô gái này.
"Bác sĩ..."
Thời Ninh tiễn ông ta ra ngoài, hỏi ông
"Anh ấy...có phải trước đây từng bị thương rất nhiều?"
"Ừm..."
Cô thấy ông ta có vẻ khó nói, bèn trấn an
"Ông đừng lo, tôi sẽ không nói cho anh ấy biết đâu, tôi chỉ lo lắng cho anh ấy mà thôi."
Ông ta cũng cảm nhận được ánh mắt tràn đầy tình cảm mà ban nãy anh dành cho cô, hơn nữa theo sự hiểu biết của ông ta về anh thì một người như Nam
Huyền Dạ mà để một cô gái ở đây thì chăc chắn là vị thế của cô ở trong
lòng anh cũng không phải là đùa được.
"Đúng vậy. Ngài ấy thường xuyên bị thương, đặc biệt là vào hai năm trước còn bị thương nặng, suýt thì..."
Ông ta nói đến đó thì ngừng, đủ cho cô hiểu.
"Tôi xin phép."
Sắc mặt cô thoảng thốt, cả người như chết sững. Ông ta không nên nói quá
nhiều, vào cái ngày mà Thời Ninh rời đi, Nam Huyền Dạ đã san phẳng địa
bàn của Jack, anh điên cuồng và khát máu, trên người anh là năm viên đạn ghim vào. Thế mà khi tới bệnh viện, ánh mắt anh lạnh như băng, dường
như chỉ có cơn đau lúc đó mới làm anh tỉnh táo, xua đi nỗi đau vì mất
cô.
Hoắc Lãnh lúc này được anh dặn dò vài câu rồi đi ra, vài ngày nữa bọn họ cũng chuẩn bị đối đầu với mấy băng nhóm ở sòng bạc, ai ngờ
hôm nay bọn chúng lại dám to gan đánh úp trước.
Vì Nam Huyền Dạ
bị thương nên kế hoạch lại phải rời sang hôm khác. Thời Ninh thấy Hoắc
Lãnh đi ra, bèn không nghĩ ngợi mà túm lấy tay áo của anh ta.
Ánh mắt anh ta lạnh lùng nhìn cô.
Hoắc Lãnh lạnh lùng, còn Nam Huyền Dạ lại vừa lạnh lùng yêu mị. Thời Ninh
bắt gặp ánh mắt đó, biết mình có hơi sỗ sàng, thế là lại vội vàng buông
tay ra.
"Xin lỗi..."
"Thời tiểu thư có chuyện gì sao?"
"Chúng ta có thể nói chuyện với nhau một chút được chứ?"
Hoắc Lãnh nhìn cô một lát, sau cùng gật đầu đồng ý.
Khi cô và anh ta cùng nhau đi đến chỗ khác nói chuyện thì bóng dáng Nam
Kính Đình mới lấp ló sau bức tường, mở cửa ra bước vào phòng.