Bạch Trúc Vi kiềm chế sự hoảng loạn trong lòng, cô ta hơi hơi cụp mắt xuống,trong mắt hơi hơi rưng rưng nước mắt, “Cô ấy và anh luôn luôn ở
bên cạnh nhau, nếu cô ấy lại vào công ty làm phiên dịch, chỉ sợ càng ở
gần anh hơn, em sợ, sợ hãi người luôn sống cạnh nhau, sẽ nảy sinh tình
cảm”. Nếu đã không giấu được, thì sẽ không giấu nữa,hơn nữa sẽ mạnh dạn
nói ra, loại bỏ hết sự nghi ngờ của Tông Cảnh Hạo cô ta làm như vậy chỉ
là do sợ mất đi anh mà thôi. Cô ta mở cặp mắt to long lanh nước ra, “Anh quen biết em, không phải một hai ngày, anh hiểu rất rõ tình cảm của em
đối với anh”. Bạch Trúc Vi tiếp tục kìm chế nước mắt, “ Em quá sợ sẽ mất đi anh, cho nên mới nhìn thấy cô ấy đến công ty ứng tuyển,đã tự làm
theo ý mình”
Lông mày Tông Cảnh Hạo chau chặt, “Anh từng nói với em, sau một tháng,bọn anh sẽ ly hôn”.
Bạch Trúc Vi biết, nếu không biết Lâm Tân Ngôn là cô gái đêm đó, cô
ta cũng đồng ý đợi đợi nhiều năm như vậy cũng đã đợi rồi, cũng không bận tâm một tháng này, nhưng bây giờ cô ta không để đợi được nữa rồi. Cô ta tuyệt đối không thể để cô cách Tông Cảnh Hạo quá gần! Không thể!
“Lâm Tân Ngôn, đây là của bàn số 2, cô mang qua đó.” Lâm Tân Ngôn trả lời, không biết có phải do đêm qua ngủ không đủ, hôm nay đi làm, lại
đứng liên tục,bụng dưới có cảm giác đau ầm ĩ. Cô bê khay đi về hướng vị
trí bàn số 2, khi chưa đi đến vị trí, Lâm Tân Ngôn liền nhìn thấy Bạch
Trúc Vi, đối diện cô ta—- Không cần nghĩ cũng biết là ai. Bước chân của
cô chần chừ một lúc, rất ngắn ngủi, đây là công việc của cô, trn cũng
trốn không được. Trên khuôn mặt cô duy trì nụ cười tiêu chuẩn, “ Đây là
món ăn anh gọi.”. Lâm Tân Ngôn cúi người, đem món ăn trong khay bưng ra.
Khi cô đem đĩa đặt trước mặt Tông Cảnh Ngôn, thì cổ tay cô đột nhiên bị nắm lại, “Cô đang làm gì vậy?”.
Giọng nói của anh hơi lạnh lùng,còn mang chút chất vấn.
Ánh mắt dừng lại trên người cô, áo sơ mi màu trắng, áo ghi-lê màu
đen, một cái váy ngắn chỉ có thể che được mông, lộ ra đôi chân thẳng
thon trảng . Tầm nhìn của anh dừng lại mấy giây ở đôi chân cô, về mặt
anh càng ngày càng u ám.
Cô ăn mặc kiểu gì vậy? Hở hang cho ai xem? Cô là phụ nữ đã có
chồng,đến nơi này làm cái gì? Trên khuôn mặt Lâm Tân Ngôn từ đầu đến
cuối vẫn duy trì nụ cười, “Tôi đang làm việc.”.
Chân mày Tông Cảnh Hạo chau chặt lại lờ mờ hiện ra sự tức giận, từ
hôm qua dịch tài liệu đòi anh tiền, bây giờ còn làm loại công việc này,
nhà họ Lâm thực sự lụi bại đến bước này? Lâm Tân Ngôn, “Phiên anh bỏ tôi ra được không?”.
Lâm Tân Ngôn không cảm thấy có cái gì,cô dựa vào đôi tay của mình
kiếm tiền. Bạch Trúc Vi nắm lấy tay của Tông Cảnh Hạo, “Hạo, có rất
nhiều người đang nhìn, có chuyện gì,chúng ta ra ngoài nói… Hôn nhân của
Tông Cảnh Hạo và Lâm Tân Ngôn, không có ai biết, Bạch Trúc Vi không muốn Tông Cảnh Hạo công khai chuyện này.
Tông Cảnh Hạo nhìn chăm chú vào Lâm Tân Ngôn, rất lâu, mới kiềm chế
được sự tức giận không tên đó, buông cô ra, “Tôi không hy vọng cô đi làm ở đây.
Lâm Tân Ngôn chỉ cảm thấy cảm giác đau âm ỉ ở bụng dưới càng ngày
càng mãnh liệt, trên trán trong lúc chưa phát giác, đã toát ra những
giọt mồ hôi lấm tấm, cô muốn giải thích, nhưng thể lực của cô có chút
không chịu được, không hé răng cầm lấy khay rồi đi mất. Đặt đĩa xuống cô đi vào nhà vệ sinh,loại cảm giác này làm cô sợ hãi, may quá, không nhìn thấy màu đỏ. Cô từ trong phòng nhỏ ở trong nhà vệ sinh đi ra, đứng ở
bên cạnh bồn rửa tay rửa tay, cô cúi đầu, sờ vào bụng, “Con yêu nghe lời một chút nhé”. Mẹ cần kiếm tiền, có tiền rồi mới có thể chăm sóc tốt
được cho mẹ và đứa bé trong bụng. Bạch Trúc Vi bước vào, vừa hay nghe
được câu nói đó của cô, ánh mắt cô ta liền dừng lại trên bụng cô, sắc
mặt không kim được mà trở nên trắng bệch. Lâm Tân Ngôn nhìn thấy sắc mặt cô ta trảng bệch, giải thích nói, ” Đây không phải của Tông Cảnh Hạo,
sắc mặt của cô không cần khó coi như vậy… Nói xong Lâm Tân Ngôn liền lấy lại tinh thần, vượt qua Bạch Trúc Vi, đi ra khỏi nhà về sinh. Bạch Trúc Vi, “Con của cô được hai tháng rồi sao?”.
Bạch Trúc Vi quay người lại.
Bước chân lần Tân Ngôn dừng lại,quay đầu lại, “ Sao cô lại biết?”
Bạch Trúc Vi, “Tôi, tôi nhìn bụng của cô mà đoán”.
Bạch Trúc Vi miễn cưỡng trả lời. Cô, cô vậy mà có thai rồi? Của Tông
Cảnh Hạo?! Quả nhiên, quả nhiên không thế giữ người phụ nữ này! Lúc này, Bạch Trúc Vi điên cuồng muốn trừ khử cô gái này, muốn cô hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của Tông Cảnh Hạo! Lâm Tân Ngôn bước ra khỏi nhà về
sinh, bị Tông Cảnh Hạo nắm lấy cổ tay, kéo ra khỏi nhà hàng. Cô vốn
không thoải mái, bị Tông Cảnh Hạo ép buộc kéo đi, cô chỉ thấy đau đớn
vừa mới dịu đi, lại đau vô cùng. Lâm Tân Ngôn, “Anh buông tôi ra!”. Cô
vốn muốn trách mắng,nhưng sức lực không đủ, bị thiếu khí thế. Tông Cảnh
Hạo vứt cô xuống bên đường,mới bỏ cô ra.
Giọng nói nghiêm túc,về mặt nghiêm nghị, “Cô thiếu tiền có thể nói với tôi, không cần giả vờ đáng thương trước mặt tôi!”.
Anh không tin,nhà họ Lâm sa sút đến bước này, hai ngày trước Lâm Quốc An còn đưa vợ và con gái đi mua sắm ở cửa hàng đồ xa xỉ .Bây giờ,cô lại ở nhà hàng làm nhân viên phục vụ? Lâm Tân Ngôn dựa vào biển quảng cáo
bên lề đường,nếu không cô sẽ không chống đỡ nổi,cô cố gắng để bản thân
trấn tĩnh, “Tuy tôi và Tông tiền sinh là vợ chồng, nhưng chúng ta đều
hiểu,chúng ta chỉ là giao dịch, giao dịch mà ai cũng muốn có được thứ
mình muốn, tôi làm cái gì, Tông tiền sinh không cần thiết phải tức giận
như vậy.”.
Tông Cảnh Hạo, “Nếu cô là vợ của tôi,làm công việc này,chính là mất mặt tôi!”.
Tông Cảnh Hạo không cách nào hiểu được người phụ nữ này, hành vi của
cô, luôn làm người khác nhìn không thấu được. Lâm Tân Ngôn nhếch nhếch
môi, ngấm ngầm chịu đau đớn. Khi cô sắp không chịu được nữa, Hà Thuy
Trạch nhanh chóng chạy về phía bên này, “Ngôn Ngôn, anh đến đây tìm em,
không nghĩ rằng có thể tìm được.Em không thoải mái sao?”.
Là một bác sĩ tâm lý, đối với việc quan sát hình thái cơ thể của
người khác đều rất tỉ mỉ, tuy Lâm Tân Ngôn đang cố gắng hết sức kiềm
chế, anh vẫn phát hiện được sự không thoải mái của cô. Sau khi chia tay
với cô từ hôm đó, anh liền đến chỗ ở của cô tìm Trang Tử Khâm, từ miệng
Trang Tử Khâm biết được tất cả chuyện của cô, bao gồm cả việc đứa bé
trong bụng của cô từ đâu mà có.
Trong lòng anh nói không ra được là cảm giác gì, tóm lại không dễ chịu.
Cô gặp khó khăn như vậy, tại sao không đi tìm anh?. Anh muốn đi tìm
cô, nhưng không biết nơi ở của cô, liền đến chỗ hôm qua hai người gặp
nhau xem có may ra gặp được cô không, không ngờ rằng anh lại tìm được
cô. Lâm Tân Ngôn bây giờ cái gì cũng không màng đến, đau đớn ở bụng dưới làm cô hoảng hốt, một tay cô nắm lấy cánh tay Hà Thuy Trạch, “Làm phiền anh,đưa em đến bệnh viện”. Hà Thuy Trạch nhìn xuống bụng dưới cô một
cái, khi khom người muốn ôm cô thì trên vai đột nhiên bị một trọng lực
rơi xuống. Anh quay đầu.
Chỉ nhìn thấy sắc mặt u ám của Tông Cảnh Hạo, “Cô ấy là vợ tôi” Giọng nói không nặng không nhẹ, nhưng đủ làm người khác khiếp sợ! Dường như
là đang cảnh cáo, đó là vợ anh, người khác không được đụng vào! Hà Thuy
Trạch cười,châm biếm cười, “Hai người là vợ chồng?”
Không đợi Tông Cảnh Hạo có phản ứng,anh tiếp tục nói, “Hai người chỉ
là giao dịch, anh sẽ không cưới một cô gái trong bụng đã có con chứ”.
Mắt của Tông Cảnh Hạo nheo lại, hơi thở nguy hiểm phả vào mặt đối
phương, “Đứa bé kia là của anh?”