Tất cả mọi người đều bàn tán xôn xao ngay lập tức. Ai cũng nhìn chằm chằm Lâm Thiệu Huy bằng ánh mắt kỳ quái như thể đang nhìn một kẻ điên.
Vậy mà cậu ta lại dám nói sẽ để cho Bạch Hổ và Bạch Trần quỳ xuống ấy hả?
Hai ba con Bạch Đình Xuyên cười ầm lên, cười gập cả người lại như
thể họ đang nghe một câu chuyện cười đã được lưu truyền ngàn năm vậy.
Không chỉ bọn họ mà ngay cả những nhân viên trong tòa cao ốc Galaxy
cũng thi nhau lắc đầu, thầm than thở với nhau rằng Lâm Thiệu Huy không
biết tự lượng sức mình.
Dù chỉ là những người bình thường nhưng họ đều biết Bạch Trần và Bạch Hổ đáng sợ đến mức nào.
Đến hôm nay thì Bạch Trần đã trở thành người kế vị thứ ba của nhà họ Bạch, còn có Trịnh Hồng Liên ở đẳng sau ra sức ủng hộ. Mà Bạch Hổ lại
còn đáng sợ hơn thế nữa, anh ta chẳng những là chiến tướng của Việt Nam
mà còn là học trò của chiến thần Long Hổ danh tiếng lẫy lừng nữa chứ.
Khiến họ phải quỳ gối ấy hả? Chắc là Lâm Thiệu Huy điên rồi. "Lâm
Thiệu Huy, không được nói bừa!" Bạch Tuấn Sơn vội vàng lên tiếng răn
dạy, trong lòng ông ta căng thẳng đến cùng cực. Khó khăn lắm Lâm Thiệu
Huy mới có thể nhặt về được mạng sống của mình, anh không thể chọc giận
hai người đó được đầu. "Bạch Tổ Y, con mau khuyên nhủ Lâm Thiệu Huy đi." Thẩm Ngọc Trân cũng vô cùng khẩn trương, xúc phạm đến hai người đó thì
chỉ còn một con đường chết thôi.
Nhưng Bạch Tổ Y lại chỉ kéo tay Lâm Thiệu Huy một cách thân mật rồi
vừa cười vừa nói: "Dù anh ấy có làm gì đi chăng nữa thì con cũng sẽ luôn ủng hộ."
Điên rồi, điên rồi, hai vợ chồng nhà này thực sự điên rồi. Tất cả mọi người chỉ còn biết lắc đầu một cách bất đắc dĩ.
Một người thì tự tin một cách mù quáng, một người thì cứ thế mù
quáng tin tưởng, họ thực sự cho rằng Bạch Trần và Bạch Hổ ăn chạy nên sẽ không ra tay giết người hả?
Bạch Đình Xuyên cười phá lên: "Lâm Thiệu Huy, mày có thấy không,
ngay cả ba mẹ vợ của mày còn không tin là mày có thể khiến hai cậu chủ
quỳ xuống nữa kìa. Thế mà mày vẫn còn có gan đứng đó nói xằng nói bậy
à?" Cập nhật chương mới nhất tại Truyện8 8.net
Ngay sau đó, khóe miệng ông ta lại hiện lên một nụ cười vui vẻ tràn
ngập sự độc ác, nham hiểm: "Chuyện đã tới nước này mà mày còn dám sỉ
nhục hai cậu chủ, mày... chết chắc rồi!"
Ông ta vừa nói xong... "Cậu Bạch Hổ dẫn theo chiến thần Long Hổ tới
rồi." "Cậu Bạch Trần dẫn theo Trịnh Hồng Liên, người đứng đầu nhà họ
Bạch đến rồi."
Tới rồi hả? Ai đó chỉ vừa mới dứt lời mà toàn bộ những người đang có mặt ở đó đều trở nên xôn xao, nhấn nháo.
Mắt hai ba con Bạch Đình Xuyên sáng rực lên, họ cười phá lên như điên: "Lâm Thiệu Huy, cuộc sống an nhàn của mày chấm dứt rồi."
Nói xong, hai ba con họ vội vàng cúi người về phía cổng mà chào hỏi
thật to bằng giọng cung kính: "Bạch Đình Xuyên, Bạch Chí Phàm kính chào
hai cậu chủ, chủ nhân nhà họ Bạch và chiến thần Long Hồ!"
Tất cả những người có mặt ở đây đều biết rõ địa vị của mấy người vừa mới xuất hiện nên họ cũng rối rít cúi đầu chào liên tục. "Lâm Thiệu
Huy, mau cúi đầu xuống chào đi con, dù hai người họ có làm con nhục nhã
tới cỡ nào đi chăng nữa thì con cũng không được phép kháng cự lại, chỉ
có như thế con mới có thể giữ được cái mạng nhỏ của mình thôi." Bạch
Tuấn Sơn nhắc nhở bằng vẻ căng thẳng, bấy giờ ông ta đã bị dọa sợ đến
mức xụi lơ trên mặt đất rồi.
Nhưng Lâm Thiệu Huy vẫn giữ nguyên thái độ thờ ơ, anh nhìn Bạch Tuấn Sơn rồi cười mà nói: "Ba, ba yên tâm đi, chẳng những con không cần phải cúi người chào họ mà họ còn phải quỳ dưới chân con nữa ấy chứ."
Gì cơ?
Nghe anh nói thế thì Bạch Tuấn Sơn và Thẩm Ngọc Trân chỉ còn biết
trợn tròn mắt. Trong mắt hai vợ chồng họ thì chắc chắn Lâm Thiệu Huy
điên rồi. "Con!" Bạch Tuấn Sơn chỉ muốn bật khóc ngay tức khắc, con rể
của mình điên rồi, đã đến nước này còn không biết hối cải, quay đầu là
bờ.
Thôi bỏ đi. Bạch Tuấn Sơn cười gượng gạo, nếu Lâm Thiệu Huy đã không muốn cúi đầu khuất phục thì thôi, họ là người một nhà với nhau thì sao
có thể không cùng nhau tiến, cùng nhau lùi được cơ chứ?
Bấy giờ, đám người Bạch Trần và Bạch Hổ sải bước đi tới, vẻ mặt họ ảm đạm tới cùng cực.
Họ ra lệnh cho ba con Bạch Đình Xuyên trấn an tinh thần của vợ chồng ông bà Bạch Tuấn Sơn cho thật tốt, ai ngờ hai ba con ngu đần nhà này
lại khiến cho gia đình nhà Bạch Tuấn Sơn trở nên nhục nhã trước mặt bao
nhiêu người, hai ba con đó còn muốn giấu tòa cao ốc Galaxy làm của
riêng. Chính những điều này là lí do khiến đám người Bạch Trần và Bạch
Hổ giận điên lên.
Nếu để Lâm Thiệu Huy hiểu nhầm rằng đây là chủ ý của họ thì chẳng phải nhà họ Bạch... sẽ phải chết hay sao?
Thế nên họ tức giận, vô cùng tức giận.
Thấy đám người Bạch Trần đẳng đẳng sát khí như vậy thì hai ba con
Bạch Đình Xuyên và Bạch Chí Phàm vui sướng muốn điên lên. Theo như những gì họ nhìn thấy thì chắc chắn đám người Bạch Trần hận Lâm Thiệu Huy đến tận xương tủy, phen này thì Lâm Thiệu Huy chết chắc rồi.
Sau đó Trịnh Thiên Hạo nở một nụ cười hả hê: "Lâm Thiệu Huy, người
muốn lấy mạng mày đã tới cửa rồi, mày mau nói lời trăn trối cuối cùng đi chứ?"
Trên mặt Bạch Đình Xuyên cũng là vẻ mừng rỡ như điên, ông ta vội
vàng châm ngòi: "Hai cậu chủ, vừa nãy cái tên Lâm Thiệu Huy này dám nói
là sẽ khiến hai cậu phải quỳ xuống dưới chân cậu ta mà xin lỗi đấy. Đúng là liều lĩnh quá mà. Các cậu không thể tha cho cậu ta một cách dễ dàng
được đâu nha." "Anh hai, anh!" Trên mặt Bạch Tuấn Sơn tràn đầy vẻ căm
phẫn, ông ta không ngờ rằng anh hai của mình lại là loại người giậu đổ
bìm leo như vậy.
Thế nhưng đám người Bạch Hổ chỉ coi Bạch Đình Xuyên như không khí,
họ đi thẳng về phía Lâm Thiệu Huy. Rồi sau đó, dưới ánh mắt kinh hoàng
của tất cả mọi người, Bạch Hổ và Bạch Trần cùng nhau quỳ xuống. "Bạch Hổ nhà họ Bạch xin lỗi cậu Thiệu