“Tề Băng Băng, thật ra rất đơn giản, cô quá xấu, cô nhìn người phụ nữ ở sau lưng đi, cô ta trông đã bình thường rồi, nhưng cô còn xấu hơn cô ta, vóc dáng còn tệ hơn cô ta…”
Trương Tử Trạch nói xong câu này, hai người đàn ông khác trong phòng bao ngạc nhiên nhìn về phía Đường Tú Linh đứng sau Tề Băng Băng.
Thật sự là một người đẹp vô cùng quyến rũ, cô mặc đồng phục chia bài, sao trước giờ chưa từng gặp cô nhỉ?
Hai người đàn ông còn đang nghi ngờ, Tề Băng Băng đã xoay người nhìn về phía Đường Tú Linh.
Đường Tú Linh cảm thấy gò má nóng rát, nhưng người ở đây đều là cậu chủ cô chủ nhà giàu, cô không dám phản khác, chỉ có thể cúi thấp đầu.
“Tề Băng Băng, không phải cô hỏi tôi vì sao không thích cô ư, tùy tiện đánh người, với cái gia giáo của cô, tôi thà nói chuyện với cô ta mấy câu cũng không muốn nhìn cô nhiều thêm một cái đó.”
Trương Tử Trạch đi tới bên cạnh Đường Tú Linh, anh lạnh lùng châm chọc cô ta.
Tề Băng Băng thẹn quá hóa giận, cô ta nhìn Trương Tử Trạch, bật cười.
“Em không tin anh sẽ đụng vào người phụ nữ ở nơi dơ bẩn thế này!”
Có lẽ vì người phụ nữ đang cúi đầu trông quá đáng thương, Trương Tử Trạch nắm lấy vai cô, sau đó cúi đầu hôn xuống.
Nhưng cảm giác quá tốt đẹp, Trương Tử Trạch như bị nghiện, bắt đầu hôn sâu.
Tề Băng Băng trợn mắt, hình ảnh hôn môi của đôi nam nữ trước mắt thật sự giống như một cơn ác mộng vậy.
“Trương Tử Trạch, tôi hận anh!”
Tề Băng Băng khóc to chạy ra ngoài.
Cùng lúc đó, Đường Tú Linh đẩy mạnh người đàn ông tên Trương Tử Trạch trước mặt ra.