"A Hành sư tỷ..." Phó Oản bối rối, không biết phải làm sao, chỉ có thể kêu lên một tiếng.
Nàng không thể nói ra chân tướng sự việc. Cũng không được để Ninh Hành nói ra. Bởi vì trong cốt truyện người phát hiện ra vấn đề, sau đó báo cho Ninh Hành là tiểu sư đệ mới nhập môn Doãn Sóc.
" Nhuận Khí Hoàn này phẩm chất thượng thừa, từ đó có thể thấy được người luyện chế có thủ pháp tuyệt diệu." Duẫn Sóc trầm giọng nói, "Phó Oản, nàng ta không có năng lực này."
Lan Nguyệt che miệng, ngạc nhiên nói: "Vậy nên viên linh đan này không phải do Phó Oản sư tỷ luyện chế ra?"
"Đúng thế, ta phát hiện trong bình thuốc này có mùi sen thoang thoảng, ta đoán có lẽ đây là của Ninh Hành sư tỷ luyện chế ra." Doãn Sóc nhẹ chạm vào chai thuốc, cười lạnh nói, "E rằng Phó Oản kia chỉ là mượn hoa hiến Phật mà thôi."
"Không thể nào? Người cao quý, thanh khiết không thể chạm tới như Ninh Hành sư tỷ lại hạ mình luyện linh dược cho chúng ta ư? Thật là một người tốt! Không hổ là ánh sáng của Hào Sơn!" Lan Nguyệt che miệng cảm thán, vừa nghe đến tên Ninh Hành, sự chú ý của nàng lập tức đổ dồn vào đó.
Ngay sau khi Lan Nguyệt nói xong lời này, một làn gió chậm rãi lướt qua sau lưng, thổi tung mái tóc đen trên lưng nàng.Hương sen thanh nhã như có như không ập đến, người "cao quý, thanh khiết không thể chạm tới" trong miệng của Lan Nguyệt đột ngột xuất hiện sau lưng nàng.
Phó Oản đứng sau lưng Ninh Hành, nàng thấy áo trắng của Ninh Hành tản ra như sương như khói, dáng người lả lướt như hoa sen đang nở, tự nhiên hấp dẫn hết tất cả ánh mắt của các sư đệ muội về phía mình.
Nàng không nhịn được mà vỗ tay trong lòng, cách xuất hiện này giống y như trong cốt truyện miêu tả.
Doãn Sóc ngẩng đầu nhìn thấy Ninh Hoành, gần như không cầm được lọ thuốc trong tay. Người mà hắn ngày đêm mong nhớ bỗng nhiên xuất hiện trước mặt. Nhiều năm qua hắn khắc khổ tu luyện, liều chết cũng phải bái nhập Hào Sơn không phải là để gặp lại nàng sao.
Nàng nhìn Ninh Hành đứng trên lưng rùa, nhưng lại không để rùa rời đi, hình dáng to lớn của con rùa lơ lửng bên cạnh cây bồ đề, tạo nên một cái bóng lớn..
Vậy nên Phó Oản vội vàng đuổi theo Ninh Hành, nhảy lên lưng rùa. Rùa từ từ bay lên không trung, tứ chi hoạt động, tự do bay lượn. Phó Oản tiện tay dọn vỏ dưa trên lưng rùa đi, sau đó mới nhìn trộm Ninh Hành.
Chỉ thấy Ninh Hành đứng một mình, quay lưng lại với nàng, bạch y phiêu phiêu, nhìn qua như đang ngắm cảnh.
Phó Oản nhẹ nhàng lại gần, vươn tay kéo áo Ninh Hành, mềm mại nói: "A Hành sư tỷ."
Theo ý của Ninh Hành thì Nhuận Khí Hoàn kia vốn dĩ là dành cho nàng, nhưng nàng không những đem cho đi lại còn làm ra chuyện tự lấy đá đập chân mình như vậy, không làm Ninh Hành tức giận mới lạ.
Ninh Hành trầm mặc không nói, môi mỏng mím chặt, thản nhiên cho Phó Oản kéo áo.
Phó Oản kéo tay áo Ninh Hoành một hồi, nói mấy lần: "Xin lỗi mà, lần sau muội không dám nữa", thấy bản thân hơi bị mất mặt thì phải.
Đây không phải thái độ mà nữ phụ ác độc nên có với nữ chính. Sau khi tìm đường chết xong nàng nên trách Ninh Hành tâm cơ, nên trách nàng ta hại mình đến nước này mới đúng.
Vì vậy Phó Oản hắng giọng, đang định nói những câu mà nữ phụ ác độc nên nói thì Ninh Hành lại lên tiếng. "Ta giận muội rồi, trong ba ngày tới đừng nói chuyện với ta." Nàng nói.