Nguyên Tác Giết Ta

Chương 44: Thật Mất Mặt


trướctiếp

“A Hành tỷ tỷ, tỷ cứ giả nam trang đi, như vậy là có thể giải quyết triệt để vấn đề rồi.”

Phó Oản vỗ bàn, nhìn Ninh Hành nói.

Nàng dám nói ra lời này, cũng là có căn cứ.

Bởi vì nguyên tác 《Vi Tiên》 có nói, Ninh Hành vì quá mức xinh đẹp, cho nên sau một phen cải trang, cuối cùng cũng thoát khỏi sự truy đuổi của người dân Phác Lan thành, bắt đầu tìm kiếm tung tích của ba người còn lại.

Trong nguyên tác không nói rõ là cải trang như thế nào.

Cho nên Phó Oản quyết định tự do phát huy, thỏa sức bay bổng.

Ví dụ như lừa Ninh Hành giả nam trang, như vậy nàng ta sẽ không thể dùng khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành kia đi trêu hoa ghẹo nguyệt, chọc cho nàng suốt ngày ghen tuông nữa.

Ninh Hành nhìn Phó Oản thật sâu, nàng kích động vạn phần, vẻ mặt như muốn nói ta là thiên tài.

Nàng đã nhìn ra, Phó Oản thật lòng muốn hắn giả nam trang, không phải đã nhận ra điều gì đó chứ?

Này……

Còn có thể làm vậy sao……

Ninh Hành đứng dậy, khom người đến gần Phó Oản, hơi thở mát lạnh phả vào mặt nàng, thơm ngát như hoa lan.

“Muội chắc chắn chứ?”

Nàng trầm giọng hỏi.

Phó Oản há hốc miệng, cảm thấy có gì đó không đúng.

Vì sao Ninh Hành lại không hề phản kháng?

Phó Oản hơi hối hận, đang định mở miệng nói mình không chắc chắn nữa.

Nhưng Ninh Hành lại đột nhiên lên tiếng, tự hỏi tự trả lời:

“Được, vậy cứ theo ý muội.”

Không cho Phó Oản cơ hội phản bác, nàng nhanh đến mức Phó Oản không nhìn rõ, cầm lấy một bộ nam trang màu trắng ở bên cạnh, trực tiếp đi vào sau bình phong thay đồ.



Phó Oản chỉ cảm thấy trước mắt có cơn gió thổi qua, bóng dáng Ninh Hành đã biến mất, chỉ còn lại một làn hương thoang thoảng.

Nàng ta đồng ý nhanh quá, đến mức Phó Oản còn chưa kịp hối hận.

Phó Oản ngồi xuống trước bàn, chống cằm, bình tĩnh tự hỏi, phân tích tình hình.

Hay là Ninh Hành thật ra cũng muốn thử giả nam trang?

Ban đầu Phó Oản cho rằng có thể dùng cách này để chọc tức Ninh Hành, nhưng Ninh Hành không những không tức giận, ngược lại có vẻ rất vui.

Ninh Hành thế mà lại khiến nàng, một ác độc nữ phối, cảm thấy khó chịu.

Phó Oản cảm thấy bản thân lại bị vả mặt một cách âm thầm.

Đây chính là số mệnh của nữ phụ ác độc mà, Phó Oản thầm nghĩ, lại rút ra được một bài học kinh nghiệm.

Rất nhanh, Ninh Hành đã bước ra.

Phó Oản đang cúi đầu nghịch tóc, nghe thấy tiếng bước chân của Ninh Hành liền ngẩng đầu lên nhìn.

“A Hành sư ——”

Phó Oản nhìn Ninh Hành, hít sâu một hơi, cố gắng nuốt chữ “tỷ” trở vào.

“A Hành sư huynh.”

Phó Oản cảm thấy bản thân như ngọn cỏ lau đầu tường, gió chiều nào theo chiều ấy, chỉ cần Ninh Hành ra lệnh một tiếng, kêu sư huynh hay sư tỷ đều được.

Ninh Hành vốn đã là tuyệt sắc giai nhân, cho dù không trang điểm quá nhiều, nhưng nàng vốn đã có khí chất thoát tục, phối với bạch y bằng gấm vân, càng thêm cao quý thanh nhã như hoa sen.

Nhưng Phó Oản không ngờ, Ninh Hành giả nam trang lại…… đẹp trai như vậy.

Như thể nàng vốn nên như vậy, tuấn mỹ thanh tú, tiêu sái phóng khoáng, so với nữ trang càng thêm thu hút.

Ninh Hành cụp mắt, thần sắc bình tĩnh, cứ như vậy nhìn Phó Oản.

“Thế nào?”

Nàng khẽ mở môi, giọng nói trầm thấp, như có như không.

Phó Oản nuốt nước miếng, bước đến trước mặt Ninh Hành, hơi ngẩng đầu, cẩn thận đánh giá nàng.



“Ta cảm thấy, sau này tỷ có thể thử phong cách này nhiều hơn, suốt ngày mặc váy trắng, không thấy chán sao?”

Trong lòng Phó Oản muốn liếm nhan sắc Ninh Hành phiên bản nam, nhưng ngoài mặt vẫn nghiêm túc nói.

Ninh Hành nhìn ánh mắt hơi né tránh của Phó Oản, khẽ cười một tiếng.

Nàng đột nhiên cúi người, ghé vào tai Phó Oản, thấp giọng nói:

“Nếu muội thích, đương nhiên có thể.”

Phó Oản chỉ cảm thấy tai mình nóng lên, nóng đến mức muốn bốc cháy.

Nàng vội vàng lùi về sau vài bước, cảm thấy khí chất Ninh Hành lúc này hoàn toàn khác biệt so với vừa rồi.

Ninh Hành giống như thật sự là nam nhân vậy! Ngay cả dáng đi và thần thái đều vô cùng giống!

Diễn xuất này thật sự quá đỉnh.

Phó Oản âm thầm phân loại đây là kỹ năng đặc biệt của nữ chính.

Ninh Hành thay nam trang, khí chất trêu hoa ghẹo nguyệt vốn có giảm đi vài phần.

Phó Oản hài lòng chuẩn bị trả tiền.

Nàng chú ý tới động tác lấy tiền của Ninh Hành, liền vươn tay ngăn cản.

“A Hành sư huynh, không cần đâu.”

Phó Oản ra vẻ hào phóng, giọng điệu kiêu ngạo.

“Ta có tiền.”

Trước khi xuống núi, sư phụ Huyền Vi đã cho nàng cả trăm đồng cốt tệ, là một số tiền khổng lồ.

Phó Oản biết những đồng cốt tệ này là tiền lưu hành từ mấy ngàn năm trước, to như vậy, lấy ra một đồng là có thể đóng phim 《Triệu phú ổ chuột》.

Cho nên lúc này nàng cảm thấy bản thân rất giàu có, cần phải khoe khoang trước mặt nữ chính một phen.

Phó Oản thò tay vào túi gấm, lấy ra một đồng cốt tệ.

trướctiếp