Ninh Hành sửng sốt, tay đang chữa thương cho Phó Oản tạm dừng một lát.
Chỉ tạm dừng trong nháy mắt, đầu ngón tay của nàng lại tiếp tục xoa lên miệng vết thương cuối cùng trên cổ tay Phó Oản.
Đợi đến khi ánh sáng của phép thuật trị thương biến mất, nàng rút tay lại, ngẩng đầu lên đánh giá Phó Oản một cách cẩn thận.
Phó Oản bị ánh mắt của nàng làm cho bối rối.
Ninh Hành đang tức giận à?
Nhưng nàng không phải là người nhỏ mọn mà.
"Làm...... Làm sao vậy, ta vừa nói sai rồi à?" Phó Oản tỏ ra vô tội.
Nàng tự đáy lòng cảm thấy mình không có nói sai.
Tuy rằng từ một số góc độ mà nói thì ngực nhỏ cũng được coi là đẹp, nhưng mà nàng nói thật mà!
Ninh Hành khẽ cười: "Không sai."
Phó Oản thở phào nhẹ nhõm.
Không hổ là nữ chính, Đại sư tỷ quả nhiên vẫn là Đại sư tỷ, rộng lượng, khiêm tốn, thiện lương xinh đẹp,ngay lập tức tha thứ cho lời nói lỗ mãng của nàng, thật sự là một thiên sứ.
Nhưng Ninh Hành lại nói,giọng nói nhỏ nhẹ, ngữ tốc không nhanh không chậm: "Oản Oản, muội đã ở Hào Sơn được mười năm rồi."
Phó Oản sững sờ, không biết những lời này của Ninh Hành là có ý gì.
Chuyện nàng đến Hào Sơn được 10 năm và chuyện Ninh Hành 10 năm vẫn là cái đồ ngực phẳng có liên quan gì!
"Mười năm nay ngoài nói ta ngực phẳng muội còn nói giọng ta thô, khó nghe, giống đàn ông." Ninh Hành nói rõ ràng từng chữ một.
Phó Oản nghĩ lại một chút, cảm thấy Ninh Hành nói đúng, nàng thật sự đã nói những câu này.
"Nhưng mà......" Đột nhiên Ninh Hành ngước mắt nhìn Phó Oản, "những điều này cũng không gây trở ngại việc ta liên tục 10 năm được bình chọn là "Nữ tu sĩ đẹp nhất trong lòng các đệ tử nam của Hào Sơn", trở thành Đại đệ tử tiên đường Thiên Trạch của Hào Sơn.
Phó Oản giật mình suýt thì không thở được.
Tuyệt, Ninh Hành quá tuyệt.
Gì mà nữ tu đẹp nhất, rồi là Đại đệ tử tiên trạch... đây không phải là những thứ nữ xứng ác độc Phó Oản mong mà không được sao?
Nếu mà đang đứng thật sự là Phó Oản, chỉ sợ là bị mấy câu đó của Ninh Hành làm tức điên đến mất hết tu vi luôn.
Nhưng Phó Oản đã luyên thuần thục nghệ thuật của nữ xứng ác độc,nàng không những không biết xấu hổ, còn có năng lực tự tin đến mù quáng.
Cho nên nàng cười nhạt một tiếng, giọng rõng rạc nói: "Vậy... vậy thì sao chứ, không phải chỉ là đệ tử đứng đầu, đẹp nhất nữ tu sĩ thôi sao? Sớm hay muộn thôi muội cũng có."
Sau khi trở về nơi tu luyện của mình, hơi thở Phó Ỏan vẫn còn dồn dập, không thể bình tĩnh được.
Nàng vung tay tạo một kết giới cấm người tới ở bên ngoài, sau đó mới vươn tay trái ra.
Trong lòng bàn tay trái của Phó Oản đã đầy mồ hôi, rõ ràng là do cầm chai linh dược kia quá lâu.
Tên của linh dược này là "Nhuận Khí hoàn", được Ninh Hành tạo ra từ các dược liệu quý trong núi Hào Sơn, có tác dụng ngưng thần tĩnh khí, tăng tiến tu vi.
Tu vi hiện tại của Phó Oản đang ở tầng thứ ba Trúc Cơ, thuộc loại sơ kì của Trúc Cơ, ăn 17 18 viên linh dược này chắc cũng chỉ tăng lên được một cấp.
Phó Oản không mong được ông Trời ban ân, hay là vừa ra cửa sẽ nhặt được linh bảo, nàng chỉ mong thiên phú của thân thể này có thể tốt hơn các đệ tử khác một chút.
Nhưng mà không!
Thân thể của nàng như là vật cách điện với các linh khí, người ta hấp thu 10 phần linh khí, tăng lên 3 phần tu vi, nàng hấp thu linh khí, tu vi 1 phần cũng không tăng.
Nếu nói Ninh Hành là con gái ruột của ông trời, vậy thì Phó Oản có lẽ chính là người đưa ông trời xuống hoàng tuyền.
Dài chừng 5 trượng, bên ngoài màu đen, các hoa văn gập ghềnh bên trên tạo thành chỗ cho người ngồi hoặc nằm, nhìn rất chắc chắn.
Đây là phương tiện giao thông của Hào Sơn, đó là một con rùa chỉ đi qua đi lại hai điểm.
Phó Oản cho tay vào trong ngực móc móc, lôi ra mấy viên linh thạch sáng lấp lánh ném, coi như là tiền xe ném vào túi gấm được treo trên cổ rùa.
Sau đó nhảy lên lưng rùa, dùng phép thổi vỏ trái cây trên lưng nó như ́hoa giấy thổi đi.
Tên gọi là Hào Sơn, tọa tại trung bộ Diệu Châu, ranh giới rộng 8 vạn dặm.
Hào Sơn có hai tiên đường nổi tiếng nhất được gọi là "Hào Sơn song bích", nghe thôi đã biết ằng các đệ tử của hai tiên đường rất ưu tú.
Phó Oản hiện ở tiên đường Thiên Trạch là một trong "Hào Sơn song bích", tu về "Thuật".
Truyền thụ pháp thuật của tiên đường không bình thường, đơn giản mà nói chính là thông qua hấp thu bảy phần cực dương chi khí và ba phần huyền âm chi khí trong linh khí của đất trời, ngưng kết ra bản mạng linh thực,sau đó lợi dụng đặc tính của thực vật để tăng hiệu suất tu luyện.
Phó Oản cảm thấy như đang trồng hoa gieo cỏ ở tiên đường Thiên Trạch.
Chỉ thấy một cây bồ đề từ trong núi cao không thấy ngọn đâm ra, lá cây vô cùng rậm rạp che lấy bầu trời, từ mỗi nhánh cây rủ xuống cành đan chéo nhau ngang dọc, hình thành một rào chắn tự nhiên.
Theo ghi lại thì cây bồ đề này cao ước chừng 3000 trượng, trải dài mấy ngàn dặm, bộ rễ lâu dài, linh khí sung túc, là nơi tu luyện lâu dài tuyệt hảo.
Nơi ở của Phó Oản và Ninh Hành nhìn qua là một khoảng sân nhỏ xinh đẹp yên tĩnh, thật ra chỉ là một lá cây nhỏ trên cây bồ đề mà thôi.
Vô số loài linh điểu có bộ lông sạch sỡ bay múa giữa những tán cây bồ đề, phát ra tiếng chim hót pi pi.
Ánh nắng mặt trời buổi sớm chiếu từ những chiếc lá dày đặc, hình thành những cột sáng rực rỡ.
Dù cho đã nhiều lần quan sát tiên môn của mình từ trên cao thì Phó Oản vẫn cảm thấy bản thân như là trong mơ.
Tiên đường Thiên Trạch không hổ là sư môn của nữ chính, rất có khí phái.
Tốc độ đi của rùa không giống với tên của nó ngược lại khá nhanh.
"Xin chào ta là đệ tử tu luyện hơn 10 năm ở tiên đường Thiên Trạch, đây là quà nhập môn của ta cho muội. Hy vọng có thể giúp đỡ lẫn nhau." Phó Oản đưa linh dược cho tiểu sư muội trước mặt.