Chín giò tối, Tống Sính Đình đang dạy con gái làm bài tập về nhà thì
đột nhiên nhận được cuộc gọi từ công trường , sắc mặt cô lập tức tái
mét.
Trần Ninh ra khỏi phòng làm việc nhìn thấy bộ dạng của Tống Sính Đình thì cau mày hỏi có chuyện gì vậy?
Sắc mặt Tống Sính Đình tái nhợt, cô run rẫy nói: “Trần Ninh, trên
công trường xảy ra chuyện rồi. Cần trục tháp không hiểu vì lý do gì rơi
xuống còn rơi trúng vào chỗ ở tạm thời của công nhân. Hơn nữa còn chưa
biết thương vong cụ thê.”
Nghe vậy, Trần Ninh lộ ra vẻ mặt ngưng trọng, trầm giọng nói: “Chúng ta đến công trường xem tình huống cụ thể thế nào trước.”
Tống Sính Đình vâng một tiếng, sau đó nhờ cha mẹ cô chăm sóc con gái trước rồi cùng Trần Ninh vội vã ra ngoài.
Cả hai lái xe đến công trường thì thấy có rất nhiều xe cảnh sát và xe cứu thương đang bận đưa công nhân bị thương vào bệnh viện cấp cứu.
Điều khiến Trần Ninh và Tống Sính Đình ngạc nhiên là có vô số phóng viên các báo đài đã có mặt tại hiện trường.
Các phóng viên nhìn thấy Tống Sính Đình, chủ của công ty Ninh Đại và
là người phụ trách dự án trung tâm thương mại Hải Đường đã xuất hiện thì ngay lập tức tụ tập xung quanh chụp ảnh Tống Sính Đình.
Đồng thời, các phóng viên cũng liên tục đưa ra những câu hỏi sắc bén: “Tống tổng, xảy ra tai nạn trên công trường, liệu có phải là cô cũng
không thể tránh khỏi trách nhiệm không?”
“Tống tổng, nghe nói trước đây cô đã từng làm việc trong ngành may
mặc. Lần này cô phụ trách dự án Trung tâm thương mại Hải Đường xảy ra
một sự cố lớn như vậy liệu có phải là do sự quản lý không chuyên nghiệp
của cô không?”
“Tống tổng, công trường xảy ra một vụ tai nạn lớn như vậy, cô là chủ
có lời nào muốn nói với những công nhân bị thương hoặc gia đình của họ
không?”
Trần Ninh nhìn thấy các phóng viên như những con cá piranha ăn thịt
người sặc mùi máu tươi tiếp cận bèn lập tức trầm giọng nói: “Tôi xin
lỗi, không có thông cáo gì cả. Chúng tôi đến đây để xử lý sự cố nghiêm
trọng này. Xin các vị đừng cản trở chúng tôi, cảm ơn.”
Trần Ninh nói xong liền mạnh mẽ đẩy đám phóng viên trước mặt ra, bảo vệ Tống Sính Đình đi vào công trường.
Công trường đã được cảnh sát phong tỏa, bên trong công trường, các
bác sĩ, y tá và nhiều lính cứu hỏa đang đưa những người bị thương đến
bệnh viện cấp cứu.
Tống Sính Đình nhìn cần cầu tháp rơi xuống đâm vào chỗ ở tạm thời của công nhân thành đống đổ nát, còn có rất nhiều người bị thương bê bết
máu thì lập tức nước mắt lưng tròng.
Lúc này, người phụ trách công trường là Hồng Đại Tường mồ hôi nhễ nhại chạy tới, run rẫy nói: “Tống tổng!”
3 ầ Tống Sính Đình vươn tay trái lau nước mát, cô biết rằng bây giờ không phải lúc để khóc.
Rất nhiều việc đang chờ cô giải quyết, rất nhiều người bị thương đang chờ cô cứu sống, cô kiên quyết nói: “Lão Hồng, sao lại có chuyện như
vậy?”
Hồng Đại Tường mếu máo nói: “Không biết chuyện gì xảy ra mà đang yên
đang lành cần trục tháp lại rơi trúng khu nhà ở tạm của công nhân.”
Tống Sính Đình: “Tình hình thương vong thế nào?”
Hồng Đại Tường sắc mặt tái nhọt nói: “Số liệu cụ thể vẫn chưa tìm ra, tạm thời chưa có người chết.”
“Tuy nhiên, trong số hàng chục người bị thương, có vài người bị
thương nặng sắp chết. Họ đã được đưa đến bệnh viện Trung Hải để cấp cứu, cũng không biết liệu họ có thể được cứu hay không.”
Trời ơi, nghiêm trọng thế saol Tống Sính Đình nói: “Bất kể giá cả thế nào đều phải sử dụng những điều kiện y tế tốt nhất để chữa trị cho tất
cả những người bị thương, mọi chỉ phí y tế đều do công ty chịu trách
nhiệm.”
“Ngoài ra, cần phải an ủi của gia đình công nhân. Tôi và công ty sẽ
có trách nhiệm đến cùng với những công nhân bị thương lần này”.
Hồng Đại Tường gật đầu: “Vâng, Tống tổng.”
Đúng lúc này, một lãnh đạo mặc áo khoác đen cùng một nhóm cấp dưới, còn có một nhóm cảnh sát đi tới.
Lãnh đạo mặc áo khoác đen này là cấp dưới đắc lực thứ hai của thị trưởng thành phố Trung Hải, Mã Kiến Đào.
Vẻ mặt của Mã Kiến Đào cũng rất nghiêm túc, ông ta đi tới nói với
Tống Sính Đình: “Tống tổng, cô phải chịu trách nhiệm về việc để xảy ra
một sự cố nghiêm trọng như vậy trong dự án mà cô phụ trách.”
Tống Sính Đình cắn môi: “Đó là trách nhiệm của tôi. Tôi tuyệt đối sẽ
không bao giờ trốn tránh. Tôi sẵn sàng chịu đựng dù là bồi thường hay
ngồi tù.”
Khi Mã Kiến Đào nhìn thấy Trần Ninh ở bên cạnh Tống Sính Đình, giọng
điệu của ông ta hòa hoãn hơn rất nhiều, ông ta nhỏ giọng nói: “Nguyên
nhân của vụ tai nạn này đang được điều tra. Chỉ cần điều tra rõ ràng thì mới có thể biết ai là người phải chịu trách nhiệm.”
Tống Sính Đình gật đầu: “Tôi nhất định sẽ phối hợp điều tra.”
Mã Kiến Đào thở dài: “Không ngờ ở công trường lại xảy ra sự cố liên
quan đến an toàn như vậy. Tin vui duy nhất hiện tại là tạm thời chưa có
người chết”.
“Nhưng tôi rất lo lắng cho những người bị thương nặng được cấp cứu
trong bệnh viện, nếu có người chết, đặc biệt là có hơn ba người chết thì tính chất sẽ nghiêm trọng.”
“Tôi có khả năng sẽ bị tra hỏi, Tống tổng, cô cũng phải chuẩn bị tâm lý.”
Tống Sính Đình khẳng định chắc nịch: “Tôi không sợ phải chịu trách
nhiệm. Tôi chỉ mong những công nhân bị thương có thể sống sót. Chuyện
này thực sự quá mức chịu đựng đối với gia đình họ.”
Đêm nay, cả Trần Ninh và Tống Sính Đình đều không nghỉ ngơi.
Phối hợp với nhóm điều tra, còn có thăm hỏi những người bị thương
trong bệnh viện, chia buồn với gia đình những người bị thương, v.v.
Sau khi cứu chữa, hai trong số những người bị thương nặng đã qua cơn nguy kịch.
Nhưng vẫn còn ba người bắt tỉnh đang nằm trong khu ICU, tính mạng của họ có thể bị đe dọa bắt cứ lúc nào.
Ngày hôm sau, Tống Sính Đình và Trần Ninh cả đêm không ngủ đến khu ICU để thăm ba người bị thương nặng đang bất tỉnh.
Vừa mới đến bên ngoài phòng ICU thì một nhóm người nhà nạn nhân đã tức giận xông lên định đánh Tống Sính Đình.
Mấy người nhà nạn nhân ầm ï khóc lóc mắng chửi Tống Sính Đình là kẻ giết người, hãy trả lại sinh mạng cho người nhà của họ.
Trần Ninh ngăn những người trong gia đình nạn nhân đang tức giận lại, lạnh lùng nói: “Đây là phòng chăm sóc đặc biệt ICU.
Các người ở đây xông lên đòi đánh đòi giết, có phải là muốn cứu mạng người bị thương không hay là muốn hại chết bọn họ?”
Một người đàn ông cao lớn vừa khóc vừa nói: “Anh nói thì dễ dàng, bác sĩ nói rằng em trai tôi có thể chết bất cứ lúc nào.”
Người nhà của một nạn nhân khác cũng ngậm ngùi nói: “Đúng vậy, bác sĩ cũng nói người nhà chúng tôi có thể không xong rồi, bảo chúng tôi hãy
chuẩn bị tâm lý.”
Trần Ninh trầm giọng nói: “Không đến cuối cùng thì không được bỏ cuộc. Tôi sẽ tìm bác sĩ giỏi nhất đến cứu người.”
Nghe vậy, người đàn ông cao lớn lập tức nói: “Vừa rồi, viện trưởng
bệnh viện Trung Hải nói với chúng tôi rằng em trai tôi và hai bệnh nhân
bắt tỉnh khác bị xuất huyết trong hộp sọ, còn phải tiến hành thủ thuật
mở sọ lần thứ hai để cấp cứu một lần nữa.”
“Lần phẫu thuật mở sọ thứ hai này các chuyên gia của bên Trung Hải này đều không chắc chắn.”
“Bọn họ nói trừ khi mời được lão giáo sư Tần Thanh Bình, người được
mệnh danh là Quốc sĩ vô song nước ta thì mới có thể chắc chắn không có
chuyện gì ngộ nhỡ xảy ra.”
Tống Sính Đình nghe nói rằng nếu có thể mời được giáo sư Tần thì ba người bị thương nặng có thể được cứu.
Đôi mắt cô sáng lên, nhưng rồi lại lập tức tối sầằm xuống.
Bởi vì lão giáo sư Tần Thanh Bình, người được mệnh danh là Quốc sĩ vô song này là viện trưởng của bệnh viện đa khoa quân đội ở biên giới Bắc
Cảnh Trung Quốc.
Tần viện trưởng đã rất già, trừ khi có lãnh đạo cao nhất hoặc anh
hùng trong quân đội sắp chết thì ông mới có thể đích thân ra tay cứu
người.
Người bình thường không thể mời đến ông, hơn nữa cũng không có khả năng mời được ông ấy.
Nếu không, Trung Quốc nhiều người như vậy mà tất cả mọi người bị bệnh đều mời Tần viện trưởng chữa trị thì ông ấy nào có thể cứu được hết?
Tống Sính Đình nhìn ánh mắt đầy hy vọng của những người nhà nạn nhân
này, hiển nhiên là hy vọng cô có thể mời được Tần viện trưởng, Quốc sĩ
vô song đó đến cứu người.
Cô khó khăn nói: “Các vị người nhà nạn nân, không phải là tôi không
chịu nỗi tiền, cũng không phải tôi không muốn nhờ Tần viện trưởng đến
cứu người, mà là tôi thực sự không thể mời được Tần viện trưởng!”
Người nhà nạn nhân nghe thấy những lời này của Tống Sính Đình thì đều tỏ ra thất vọng.
Nhiều người thậm chí còn khóc lóc thảm thiết và tuyệt vọng, nói rằng
nếu không có Tần viện trưởng đích thân ra tay thì chắc người nhà họ sẽ
không sống nỗi.
Đúng lúc Tống Sính Đình đang cảm thấy tràn đầy tội lỗi và những người thân trong gia đình nạn nhân đang khóc lóc thảm thiết.
Trần Ninh đột nhiên nói: “Hóa ra mời Tần lão đến là có thể đảm bảo
phẫu thuật thành công. Đơn giản như vậy sao mấy người không nói sớm!”
Đơn giản sao?
Tống Sính Đình và người nhà nạn nhân mở to mắt và kinh ngạc nhìn Trần Ninh.
Trần Ninh nói: “Tôi sẽ gọi điện bảo Tần lão từ Bệnh viện Đa khoa Quân đội Bắc Cảnh đến đây thực hiện các ca phẫu thuật cho những người bị
thương nặng.”
Người nhà nạn nhân nghe được lời này thì đều ngây ngắn cả người, từng người từng người một truy hỏi: “Anh nói thật sao, anh đừng lừa chúng
tôi. Nếu anh lừa chúng tôi, anh sẽ không xong với chúng tôi đâu.”
Tống Sính Đình vội vàng kéo Trần Ninh lại, lo lắng nói: “Trần Ninh,
anh đừng khoe khoang, Tần viện trưởng là người mà chúng ta không mời nổi đâu. Nghe nói năm ngoái có một nhà giàu đưa ra một tỷ nhân dân tệ mời
Tần viện trưởng về thực hiện phẫu thuật cho họ nhưng ông ấy cũng không
động tay.”
Trần Ninh biết chuyện này, người đàn ông giàu có đó là một người
không tử tế, Tần lão tính cách thăng thắn mới không đồng ý ra tay cứu
ông ta.
: Ề Hơn nữa, Trần Ninh còn là thiếu soái của Bắc quân, mỗi lần bị thương đều là Tần lão đích thân đến xử lý vết thương cho anh.
Có thể nói Tần lão là bác sĩ quân y của Trần Ninh.
Trần Ninh cười nói: “Người khác chỉ ra một tỷ mà không mời được Tần
lão nhưng anh chỉ cần mười tệ là có thể gọi Tần lão tới cứu người cho
chúng ta.”
Một nhóm người nhà có mặt tại hiện trường chết lặng khi nghe thấy
vậy, thấy tên tiểu tử này thật quá khoe khoang, hơn nữa còn khoe khoang
đến mức lố bịch.
Người ta bỏ ra một tỷ cũng không mời được Tần viện trưởng mà anh chỉ
cần bỏ ra mười tệ để nhờ người đến cứu người, anh cho rằng anh là thiếu
soái của quân đội Bắc Cảnh sao!
Tống Sính Đình càng lo lắng nói: “Trần Ninh, đã đến lúc này rồi em cầu xin anh đừng khoe khoang lung tung nữa có được không.”
Nói xong, cô bèn đuổi Trần Ninh ra khỏi khu vực ICU.
Miễn cho Trần Ninh khoe khoang lung tung khiến gia đình những người bị thương tức giận đánh họ.
Trần Ninh bị Tống Sính Đình đẩy ra khỏi phòng ICU đành nở một nụ cười gượng gạo.
Anh bước đến cầu thang nơi không có ai, lấy điện thoại di động của
mình ra gọi một cuộc gọi đến Tần Thanh Bình, người đang ở xa ngàn dặm,
ra lệnh: “Tần lão, đến Trung Hải một chuyền đi, giúp tôi chữa trị cho
một số người bị thương”