Đám người Tống Trọng Hùng vội vàng hoảng loạn đưa ông họ hai đến bệnh viện.
Cả nhà Tống Sính Đình cũng kinh ngạc không thôi, Tống Sính Đình kéo
Trần Ninh sang một bên, nhỏ giọng hỏi Trần Ninh rốt cuộc có chuyện gì
vậy?
Trần Ninh khẽ cười nói: “Số điện thoại đó thực sự là của Kiều viện trưởng!”
Trời ơi!
Hóa ra thật sự là điện thoại của lãnh đạo Kiều, đó là lãnh đạo cấp cao nhất chỉ có thể nhìn thấy trên tin tứ!
c Mọi người đều kinh ngạc sững sò!
Khuôn mặt xinh đẹp của Tống Sính Đình đầy kinh ngạc, ấp a ấp úng hỏi
lại: “Nhưng tại sao anh lại có số điện thoại di động cá nhân của lãnh
đạo Kiều, chắc không phải anh thật sự quen biết ông ta đấy chứ…”
Lúc này, không chỉ có vợ chồng Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ.
Còn có mấy người Tống Hạo Minh, Cát Mỹ Lệ không đi theo đưa ông họ
hai đến bệnh viện tại hiện trường đều không thể không vềnh tai lên chăm
chú nghe câu trả lời của Trần Ninh.
Tất nhiên Trần Ninh biết Kiều Hồng, hơn nữa quan hệ cá nhân còn không tồi.
Tuy nhiên, anh lại cười phủ nhận: “Anh biết lãnh đạo Kiều, nhưng ông ấy lại không biết anh.”
Tống Sính Đình nửa tin nửa ngờ: “Vậy tại sao anh lại có số điện thoại di động cá nhân của ông ấy?”
Trần Ninh híp mắt cười nói: “Trong một đọt thiên tai trước đó, lãnh
đạo Kiều đã đến địa phương thị sát, còn nói chuyện tại hiện trường với
người dân địa phương bị ảnh hưởng bởi thảm họa rằng nếu có bất ký vấn đề gì ở hiện trường mà bọn họ không thể giải quyết được thì có thể gọi
điện thoại cá nhân cho ông ấy.”
“Khi đó, anh bèn nhớ kỹ số điện thoại di động của Kiều lãnh đạo lại.”
Sau khi Tống Sính Đình và những người khác nghe thấy vậy, vẻ mặt như bừng tỉnh.
Nhưng ngay lập tức, sắc mặt của mọi người lại bắt đầu trở nên khác nhau.
Cả nhà Tống Sính Đình đều biết Trần Ninh không liên quan gì đến Kiều
viện trưởng nên có chút lo lắng thay cho Trần Ninh, sợ rằng ông họ hai
sẽ trả thù Trần Ninh.
Đám người Tống Hạo Minh và Cát Mỹ Lệ thì nhìn Trần Ninh một cách khinh thường.
Ề Tống Hạo Minh giễu cọt nói: “Tôi đã nói rồi, một kẻ nhàn rỗi như
cậu thì làm sao có thể tiếp xúc với những lãnh đạo cấp cao như Kiều viện trưởng, hóa ra chỉ là một con hỗ giả.”
Cát Mỹ Lệ cũng cười lạnh nói: “Không sao, đợi ông họ hai tỉnh lại là cậu ta xong đời rồi, ông họ hai sẽ không tha cho cậu ta.”
Trong bệnh viện, ông họ hai Tống Thanh Trúc đã tỉnh lại.
Tống Trọng Hùng và Tống Trọng Bình vây quanh giường bệnh của ông ta, ngạc nhiên nói: “Chú hai, chú tỉnh lại rồi.”
Ông họ hai nhìn thấy nhóm người Tống Trọng Hùng, không tự chủ được lại nhớ lại chuyện mình đã gọi cho lãnh đạo Kiều ở khách sạn.
Mặt ông ta tái đi, suýt nữa ngắt đi lần nữa.
Tống Trọng Hùng nói: “Chú hai, chú đừng sợ. Trần Ninh đó chỉ là vô
tình có được số điện thoại di động cá nhân của lãnh đạo Kiều thôi, không liên quan gì đến lãnh đạo Kiều cả.”
Ông họ hai lại cảm thấy mọi chuyện không hề đơn giản như vậy, số điện thoại cá nhân của lãnh đạo Kiều là thứ vô cùng bảo mật.
Chỉ có một số ít lãnh đạo cao nhất và người thân biết chứ không thể công khai ra bên ngoài.
Ngay cả khi muốn công khai thì cũng chỉ có thể công khai số điện
thoại ở phòng làm việc chứ không thể công khai số điện thoại cá nhân
được.
Ông họ hai cảm thấy thân phận của Trần Ninh nhất định không đơn giản, cho dù không phải là nhân vật có thể với tay lên trời, nhưng ít nhất
cũng phải có chút mối quan hệ với lãnh đạo Kiều.
Hơn nữa, ông ta trên điện thoại đã đụng phải lãnh đạo Kiều.
Lãnh đạo Kiều chỉ cần qua vài câu nói là có thể tìm ra thân phận của ông ta, sau này ông ta nhất định phải chịu trách nhiệm rồi.
Ông họ hai vẫy tay ra hiệu cho mọi người ra ngoài, ông ta muốn yên tĩnh một chút.
Đêm đó, ông họ hai nhận được thông báo điều tra của tổ chức.
Ông ta cũng không còn quan tâm đến việc từ biệt Tống gia nữa mà hùng
hùng hỗ hỗ trở về kinh thành, chủ động đi tiếp nhận điều tra.
Biệt thự Tống gia, Tống lão gia tử tràn đầy tức giận nhìn Tống Trọng Hùng và Tống Trọng Bình trước mặt.
Ông ta tức giận hỏi: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy, tại sao chú hai
các con lại bỏ đi mà không từ biệt. Có phải là hai đứa tiếp đãi không
chu toàn, đắc tội ông ấy khiến ông ấy tức giận bỏ đi rồi không?”
Tống Trọng Bình tức giận nói: “Tất cả đều là do cả nhà Tống Sính
Đình, đặc biệt là Trần Ninh đã vô lễ với chú ấy khiến chú ấy tức giận bỏ đi.”
Tống Trọng Hùng hung dữ nói: “Vốn dĩ muốn dựa vào thế lực của chú hai để tìm chút lợi ích cho gia đình chúng ta. Hiện tại thì hay rồi, không
còn gì nữa.”
Tống Thanh Tùng vô cùng tức giận, ra lệnh: “Trọng Hùng, con đến nhà
Tống Trọng Bân một chuyến, yêu cầu cả nhà nó xin lỗi chú hai, néu không
hậu quả tự chịu.”
Tống Trọng Hùng lập tức dẫn theo một vài vệ sĩ, hùng hồ tiến đến khu
biệt thự Hoa Viên Giang Tân để giảng đạo lý cho cả nhà Tống Sính Đình.
Tuy nhiên, khi chiếc Mercedes-Benz của ông ta đi qua đoạn đường trên phố Tân Hưng.
Đột nhiên một chiếc xe tải không có biển số lao ra phía trước, trực tiếp chặn xe của ông ta lại.
Ông ta cùng tài xế và các vệ sĩ trên xe chưa kịp mắng mẹ kiếp.
Đột nhiên hai bên đường xuất hiện một vài người đàn ông cầm súng lục chạy tới.
Mấy người đàn ông cầm súng này dùng báng súng đập vỡ cửa kính ô tô,
chĩa họng súng về phía Tống Trọng Hùng hung hăng nói: “Tất cả không được động đậy, chỉ cần cử động một cái là chúng tôi sẽ bắn nổ tung đầu các
anh.”
Tống Trọng Hùng vừa sửng sốt vừa sợ hãi, vẫn già mồm hét lên: “Các
người là ai mà dám ra tay hành hung, các người có biết tôi là ai không?”
Một người đàn ông mặc vest tây, buộc tóc đuôi ngựa cúi lại gần mỉm
cười với Tống Trọng Hùng qua cửa kính xe rồi nói: “Ông chính là Tống
Trọng Hùng. Ông chủ của chúng tôi muốn gặp ông, ông mau tự mình ra khỏi
xe. Nếu không chúng tôi có thể bắn chết ông rồi kéo ông ra khỏi xe.”
Tống Trọng Hùng giơ hai tay lên, thành thật bước ra khỏi xe.
Ông ta vừa bước ra khỏi xe thì đã bị bắt cóc vào một chiếc xe van. Chiếc xe hú còi phóng đi.
Người đàn ông buộc tóc đuôi ngựa và vài tay súng lạnh lùng nói với
các vệ sĩ trong chiếc Mercedes-Benz: “Không được phép gọi cảnh sát, nếu
không các anh và toàn bộ gia đình các anh đều sẽ gặp xui xẻo!”
Nói xong hắn ta cầm súng xoay người rời đi.
Buổi tối mười giờ, Trần Ninh và Tống Sính Đình và con gái mới trở về phòng chuẩn bị nghỉ ngơi.
Nhưng Tống Sính Đình không ngờ lại nhận được cuộc gọi từ chính ông
nội của cô là Tống Thanh Tùng, Tống Thanh Tùng vừa lo lắng vừa giận dữ
gầm lên: “Tống Sính Đình, cô thật là độc ác. Tôi chẳng qua chỉ bảo bác
cả của cô qua đó nói chuyện đạo lý với nhà cô chút thôi vậy mà cô lại
sai người bắt cóc nó.”
Tống Sính Đình nghe vậy thì giật mình, bèn nhanh chóng nói: “Ông ơi, cháu không có!”
Tống lão gia tử kích động nói: “Cô còn nói không có, bác cả của cô
chính là đi tìm cô mới bị bắt cóc, khẳng định là không khỏi liên quan
đến cô và Trần Ninh.”
“Trước bình minh ngày mai, nếu bác cả của cô không thể về nhà an toàn thì tôi sẽ đưa già trẻ lớn bé của cả tộc đến quỳ trước cửa nhà cô. Cho
toàn bộ người ở Trung Hải đều biết về hành động xấu xa của gia đình cô,
để tất cả mọi người lên tiếng chỉ trích cô.”
Tống Sính Đình lo lắng nói: “Ông ơi, chuyện này thật sự không liên
quan gì đến gia đình chúng cháu. Dù sao chúng cháu cũng sẽ không bắt cóc bác cả…”
Tuy nhiên, Tống lão gia tử đã nhận định rằng cô và Trần Ninh làm.
Ông ta không cho cô cơ hội để giải thích, còn chưa đợi cô nói xong đã cúp máy trước.
Trần Ninh cau mày hỏi chuyện gì xảy ra vậy?
Tống Sính Đình giải thích vấn đề lại một lượt, sau đó cau mày: “Bác
cả bị một người bí ằn bắt cóc, ông nội cho rằng là chúng †a làm.”
“Cũng có nghĩa là nếu như sáng ngày mai bác cả không thể về nhà an
toàn, ông sẽ dẫn cả tộc đến quỳ trước cửa nhà chúng ta, để cho toàn bộ
người Trung Hải mắng chửi chúng ta.”
“Trần Ninh, chúng ta phải làm sao đây?”
Nhìn thấy vợ lo lắng cuống quýt, Trần Ninh nhẹ giọng nói: “Đừng hoảng loạn, em và Thanh Thanh cứ nghỉ ngơi trước đi, anh sẽ bảo người điều
tra xem có chuyện gì.”
Trần Ninh vừa nói vừa cầm điện thoại di động bước ra ngoài ban công
gọi điện cho Điền Chử: “Tống Trọng Hùng bị bắt cóc rồi, Tống gia cho là
tôi làm. Anh có thể điều tra cho tôi có chuyện gì không?”