Tịch Nhiên đến ngăn cản càng làm Sơ Âm điên cuồng. Nàng chĩa kiếm về phía chàng, cười gằn.
“Là ngươi à, ngươi còn mặt mũi đến đây? Ngươi bỏ mặc ta, bỏ mặc Hiên
ca, ngươi…ngươi có biết chúng đã làm gì không? Chúng đã giết A Chiêu,
một kiếm xuyên tim. A Chiêu bé bỏng đáng thương, uổng cho nó gọi ngươi
một tiếng cha, ngươi lại muốn cứu lũ súc sinh này.”
“Sơ Âm, nàng bình tĩnh lại. Ta sai rồi được không, nàng không cần phải sát sinh,
không cần phải nhuốm máu…” Chàng đau lòng nhìn nàng. Sửng sốt nhận ra
hình như mình đã thích tiểu cô nương này thật nhiều mất rồi. Chỉ cần
nàng có chút vấn đề cũng làm chàng lo lắng không kể xiết.
Nói
chưa dứt câu Sơ Âm đã chém tới, cơ thể chàng đang suy kiệt nên tránh
không kịp phải chịu một vết kiếm dài trên cánh tay. Đồng thời Thần Lực
cũng tự phát động khí trường bảo vệ hất văng Sơ Âm ra xa. Đầu nàng va
phải một tảng đá, sau đó ngất đi. Tịch Nhiên lập tức chạy đến, kiểm tra
phát hiện nàng chỉ ngất đi mới yên tâm, cố giữ tỉnh táo để giải quyết
tàn cuộc.
Vì Sơ Âm ngất đi, những dây gai cũng từ từ lui về, nới lỏng cho bọn lính. Chúng mừng rỡ toan chạy đi, nhưng bị Tịch Nhiên giữ
lại. Chàng nhìn bọn chúng cười lạnh lùng.
“Ta nói nàng ấy không
cần đại khai sát giới, cũng không nói ta sẽ tha cho các ngươi. Lấy các
ngươi bồi táng theo nghĩa tử của Linh chủ, cũng quá hời cho các ngươi
rồi. Kẻ làm nghĩa phụ như ta cũng không phải áy náy.” Mặt nạ trên trán
Tịch Nhiên rơi xuống, chướng khí chạy dọc theo những hoa văn xanh đen
trên mặt chàng càng làm giây phút này thêm đáng sợ. Bọn lính mặt cắt
không còn giọt máu, vội vàng dập đầu xin tha.
Tịch Nhiên triệu
hồi ngọc kiếm bên người, từng kiếm từng kiếm xuyên qua thân thể toán
lính, tất cả đều không tránh khỏi. Xong việc, chàng nhặt mặt nạ đeo lên, tạo dấu vết giả cho thấy toán lính đi vào chướng khi trong tàn tích.
Sau đó nhặt Mặc Hiên và Sơ Âm quay về Linh thành.
.
Sơ
Âm nghe đến đây, nước mắt tự động chảy dài. Kí ức năm đó ùa về như thủy
triều. Nàng nhớ về A Chiêu, đứa nhỏ đáng yêu như một vệt ánh sáng trong
những ngày mùa đông đầy tuyết, lại có lúc như ánh dương nhỏ giữa mùa hè
chói chang. Lúc nào cũng mỉm cười, còn ngọt ngào gọi nàng một tiếng
‘nương’. Lúc đó nàng chỉ là tiểu cô nương mười lăm tuổi, nghe vậy cũng
cảm thấy ngượng ngùng, nhưng cũng có một chút vui vẻ. Tịch Nhiên dùng
tay áo lau nước mắt cho nàng.
“Đừng khóc…”
“Trước lúc mất ý thức, ta còn tưởng chàng thả chúng đi…”
“Sao có thể thả. Chúng quay trở về thành Sơn Linh sẽ báo cáo chuyện bị
người Linh tộc ra tay đánh người. Thành hoàng Sơn Linh nổi tiếng bênh
vực thuộc hạ, hắn sẽ đến gây sức ép bắt ta giao nàng ra.”
“Không phải vì A Chiêu sao?” Sơ Âm ngước mắt, ngữ khí không vui.
“A Chiêu lên núi bị chướng khí nhập, sớm muộn cũng thành tang thi. Chúng ra tay không phải là không có lý do…”
“Chàng không cần nói nữa!” Sơ Âm vô cớ tức giận đứng dậy, nói tới nói
lui thì ra là sợ rắc rối tìm tới cửa, cũng không phải trả thù cho A
Chiêu. Nàng dợm bước đi lại bị Tịch Nhiên kéo vào lòng.
“Nhưng
ta vì nàng. Vì nàng mà đại khai sát giới. Hơn nữa nếu chúng không giết A Chiêu, ta cũng có cách cứu nó, như cứu nàng và ca ca nàng. Vậy nên giết bọn chúng là vì hai người các nàng.” Trong lòng Tịch Nhiên cũng có một
phần tình cảm dành cho A Chiêu, cho nên lúc thấy xác A Chiêu tím tái với vết máu chói mắt nằm đó chàng cũng tức giận. Nếu không phải chàng tu
dưỡng tốt thì bọn lính đó chết còn khó coi hơn bị Sơ Âm hành hạ.
“Dẻo miệng…” Sơ Âm buồn bực mắng, nhưng trong lòng đã tan thành nước
rồi. Nàng làm sao không hiểu được tình thế lúc đó, nhưng mà nàng không
buông được A Chiêu, cho nên luôn cảm thấy vô cớ tức giận.
“Sau đó thế nào? Chàng làm cách nào cứu được bọn ta, lại làm ta mất đoạn trí nhớ khi đó?”
Tịch Nhiên tựa đầu vào hõm cổ nàng, nhẹ giọng tiếp tục kể.
.
Tịch Nhiên thu dọn hết dấu vết của bọn họ trong sơn động, sau đó dùng tọa hành đưa họ về Linh thành.
Tọa hành đi không ngừng nghỉ, mới bảy ngày đã về tới Linh thành. Chàng
cũng không đi dưỡng thương mà lập tức chữa trị cho cả hai người. Lúc
này, Sơ Âm vẫn bị Tịch Nhiên làm cho hôn mê, còn Mặc Hiên đã có thể mở
mắt tỉnh lại.
“Nhiên, Sơ Âm nàng…”
“Hiên, ta muốn hỏi ý
ngươi. Bây giờ ta có thể khu trục chướng khí cho ngươi, nhưng cách duy
nhất để cứu nàng ấy chỉ có một. Là tẩy cốt.”
“T…tẩy cốt?”
“Đúng vậy, bản thân hai người bị chướng khí nhập vào xương chẳng mấy
chốc cơ thể sẽ mục ruỗng. Nàng ấy còn nhập tâm ma, tình thế còn nguy
hiểm hơn. Tuy nhiên, đây là một loại cấm thuật. Cả quá trình sẽ làm cho
ngươi đau đớn cùng cực. Nhưng đó là cách duy nhất cứu sống cả hai.”
“Cấm thuật…” Mặc Hiên rơi vào trầm tư. Chàng không sợ đau đớn, nhưng
liệu có an toàn không? Liệu có bị phát hiện không? Muội muội hắn…
“Ngươi yên tâm, ta cam đoan các ngươi sẽ không sao. Cũng không ai phát
hiện được. Có điều, ta cần nói trước với ngươi điều này.”
“Ngươi nói đi.”
“Tẩy cốt cho nàng cần được lấy xương cốt máu huyết của người huyết mạch tương quan gần nhất. Để giữ bí mật chuyện này, ta chỉ có thể lấy của
ngươi chuyển cho nàng ấy…”
“Chẳng phải ta cũng nhiễm chướng khí rồi sao? Lấy của ta không vấn đề sao?” Mặc Hiên cắt lời Tịch Nhiên.
“Không vấn đề. Cấm thuật này khi tiến hành ta sẽ lấy chỗ xương cốt chưa nhiễm chướng khí cho nàng ấy. Kết quả nàng ấy có thể bị thay đổi hệ
nguyên lực. Còn ngươi, ta sẽ tẩy sạch chướng khí nhưng ngươi…rất có thể
trở thành tàn phế, không còn nguyên lực.”
Mặc Hiên nghe xong chấn động, nhưng rất nhanh sau đó lấy lại bình tĩnh hỏi Tịch Nhiên.
“Chỉ là giống như một Nhân tộc bình thường thôi đúng không?”
“Đúng.” Tịch Nhiên nặng nề gật đầu. Mặc Hiên là thiếu niên tài năng,
chàng rất muốn trọng dụng. Nếu mất đi nguyên lực thực sự đáng tiếc.
Nhưng cả chàng và Mặc Hiên đều chỉ chăm chăm ưu tiên Sơ Âm. Liệu lúc Sơ
Âm biết chuyện, nàng có hận hắn cả đời không?
Vậy mà Mặc Hiên lại không do dự, nhanh chóng nói.
“Được, ngươi làm đi. Chỉ là trở thành Nhân tộc thôi mà, đâu phải là mất mạng.”
Vậy là Tịch Nhiên đưa Mặc Hiên và Sơ Âm vào sơn động Cấm địa sau phủ
Linh chủ. Nơi này đặt cấm chế, người khác không ra vào được. Sắp xếp
xong đâu đấy, Tịch Nhiên bắt đầu tiến hành chữa trị cho cả hai.
Cả tiến trình diễn ra ba ngày ba đêm. Sơ Âm được Tịch Nhiên dùng Thần
Lực bảo hộ, ở giữa pháp trận chìm sâu vào giấc ngủ, thỉnh thoảng vì quá
đau mà nhíu mày, cũng không có ảnh hưởng gì nhiều. Mà người bị lấy xương cốt máu huyết là Mặc Hiên, cũng đang ở trong một pháp trận khác, buộc
phải tỉnh táo. Vừa trải qua đau đớn cùng cực, vừa phải niệm chú ngữ,
cùng với Tịch Nhiên hoàn thành tẩy cốt. Tịch Nhiên nội thương chưa khỏi, trải qua vất vả chưa nghỉ nơi lại hao tốn nguyên lực Thần Lực quá mức
nhiều lần muốn ngất xỉu. Nhưng chàng không thể bỏ cuộc nửa chừng, nếu
không cả người trong lòng lẫn huynh đệ tốt chàng đều đánh mất.
Rốt cuộc đến đêm thứ ba, phủ Linh chủ chấn động một lúc như gặp địa
chấn, hạ nhân trong phủ choàng tỉnh lập tức đi xem xét khắp nơi cũng
không thấy có gì khả nghi, cho rằng chỉ là địa chấn thông thường nên trở về phòng. Mà lúc đó tiến trình tẩy cốt cũng đã hoàn thành, Tịch Nhiên
và Mặc Hiên cuối cùng cũng yên tâm rơi vào hôn mê.
.
“Vậy tại sao ta lại mất trí nhớ? Hơn nữa, Hiên ca vẫn còn nguyên lực kia mà…”
“Ta không biết, có thể do nàng va vào tảng đá nên mất trí nhớ. Còn về
Mặc Hiên, có thể nói do tẩy cốt thành công hơn mong đợi cho nên hắn vẫn
còn nguyên lực.” Ánh mắt Tịch Nhiên thoáng một nét bối rối, nhưng mặt
không đổi sắc nói.
Nhưng sự thực là sau tẩy cốt, vì để tẩy sạch
chướng khí nên nguyên lực của Mặc Hiên cũng bị tẩy đi. Một thời gian
sau, Tịch Nhiên chạy đông chạy tây, cuối cùng cũng tìm ra cách khôi phục nguyên lực cho Mặc Hiên là một loại cấm thuật khác. Tịch Nhiên lấy Hỏa
của người khác đưa vào người Mặc Hiên, sau đó dùng Thần Lực cùng hắn
luyện hóa mất thêm bảy ngày đêm nữa mới xem như khôi phục nguyên lực cho hắn, thậm chí ép hắn tiến thêm hai cấp từ Hoàng lên Bạch. Nhưng hạn chế là Mặc Hiên trở thành thuần nguyên Hỏa, vĩnh viễn chỉ sử dụng được một
nguyên tố, không thể đột phá nguyên tố khác. Chàng không nói ra, bởi vì
phía sau là cả một bí mật xấu xa mà Tịch Nhiên muốn che giấu.
.
Sơ Âm nằm nghiêng thư án, bộ dáng lười nhác lật mở từng trang sách. Mấy ngày nay dù sức khỏe nàng đã rất tốt rồi, nhưng Tịch Nhiên vẫn không
cho nàng đi ra ngoài. Nàng ở trong phủ không có gì làm nên dứt khoát tìm sách đọc, nhưng mà đọc sách cũng rất chán. Trong phủ lại không có người chơi cùng nàng, số hạ nhân ít ỏi kia trông thấy nàng thì chỉ cúi chào
rồi đi làm việc của mình.
Tịch Nhiên từ bên ngoài về, vừa bước
vào liền thấy cảnh tượng như vậy thì khẽ cười. Sơ Âm liếc mắt một cái,
thấy Tịch Nhiên đi vào cũng không có biểu hiện gì, hờ hững chào một câu.
“Chàng về rồi đấy à?”
Lúc trước nàng cũng thường hỏi chàng đi đâu. Nhưng chàng mỗi lần đều
cười cho qua chuyện, không thì cũng tìm đại một lý do mà trả lời qua
loa. Sơ Âm lười không thèm quan tâm nữa. Tịch Nhiên đi đến bên cạnh
nàng, thấy nàng đang xem Âm Luật Phổ thì hơi ngạc nhiên.
“Nàng thích thứ này sao?”
Sơ Âm gật đầu, tâm trạng vui vẻ lên không ít.
“Rất thích là đằng khác. Lúc trước còn là Mộc tố, ta còn nghĩ sẽ kiếm
một khúc gỗ có linh khí một chút làm thành đàn, như vậy vừa có nhạc khí, cũng vừa có vũ khí.” Nói tới đây nàng hơi dừng lại, giọng nói có chút
mất mát. “Bây giờ là Hỏa tố rồi, cũng không dùng được vũ khí Mộc tố
nữa.”
Tịch Nhiên nắm lấy tay nàng, cười nói.
“Ai nói Hỏa tố không sử dụng được vũ khí Mộc tố?”
“Thật sao?” Sơ Âm đột ngột ngẩn đầu lên, hai mắt tỏa sáng nhìn chàng.
“Không phải tương khắc sẽ ảnh hưởng đến vũ khí hoặc thậm chí bản thân
người thi triển sao?”
Tịch Nhiên ngẩn người, nhìn vào đôi mắt ấy rồi không tự chủ mà cúi xuống hôn lên, sau đó lại nhanh chóng chuyển
xuống môi. Đúng lúc này, tiếng hạ nhân thông tri rất không hợp thời điểm mà cất lên.
“Linh chủ, Tam trưởng lão yết kiến.”
Sơ Âm
nghe đến gia gia thì muốn đẩy Tịch Nhiên ra, nhưng nào dễ như vậy. Tịch
Nhiên đưa tay giữ gáy nàng, buộc nàng phải tiếp nhận nụ hôn của mình. Sơ Âm định mở miệng mắng thì lại tạo cho chàng cơ hội công thành đoạt đất. Nàng dần thôi phản khán, tay ôm lấy eo chàng, thuận theo chàng mà dây
dưa. Một lúc sau Tịch Nhiên mới buông người trong lòng ra, nhìn thấy
nàng hai mắt si mê nhìn mình, gương mặt hồng thuận, môi hơi sưng đỏ mới
hài lòng nói với hạ nhân vẫn đứng ngoài cửa.
“Chờ trong Lăng Không Điện đi.”
Hạ nhân vâng dạ một tiếng rồi nhanh chân đi. Tịch Nhiên cúi xuống hỏi Sơ Âm.
“Có muốn nói cho gia gia nàng biết chuyện chúng ta không?”
“Chuyện…chuyện chúng ta gì chứ?” Sơ Âm đỏ mặt lúng túng, “Giữa chúng ta có chuyện gì sao?”
Tịch Nhiên làm bộ đau khổ thương tâm nói.
“Ôi chao xem nữ nhân vô tình kìa. Nàng lại dám nói chúng ta không có
quan hệ gì lần nữa xem. Hôn cũng hôn rồi. Cái kia…trong tâm cảnh…”
“Dừng. Đều không có làm tới cuối cùng, không tính.”
“A, ý nàng là phải đến bước cuối cùng mới tính?” Tịch Nhiên cười ranh
mãnh. Nhưng Sơ Âm lại chẳng để ý, nàng vẫn bối rối gật đầu như trống
bỏi.
“Đúng vậy, phải đến bước cuối cùng…” Khoan đã.
Tịch Nhiên đột ngột bế bổng nàng đưa đến bên giường lớn, giở giọng cợt nhả.
“Vậy hôm nay chúng ta làm đến bước cuối cùng sau đó thông báo cho gia gia nàng một thể.”
“Chàng…chàng…chàng…” Đừng có làm càn. Nhưng Sơ Âm nửa ngày chỉ thốt được chữ chàng.
Tịch Nhiên nhướng mắt, chậm rãi cởi linh phục, lộ ra thường phục bên
trong. Sơ Âm càng lúc càng đỏ mặt, nhìn thấy chàng lại tiếp tục muốn cởi áo, mới sợ hãi kêu lên.
“Có…có quan hệ. Được chưa? Chàng đừng cởi nữa.”
Tịch Nhiên hài lòng mỉm cười, cúi xuống vây lấy nàng, hỏi lại lần nữa.
“Vậy có muốn nói cho gia gia nàng biết không?”
Sơ Âm cắn môi. Gia gia nàng lớn tuổi, không chịu nổi đả kích lớn như
vậy. Nhưng giữa hai người đây là mối quan hệ gì? Là vui vẻ nhất thời hay là gì khác? Hay là bởi vì giữa họ là đoạn quá khứ kia? Thấy nàng rối
rắm, Tịch Nhiên thở dài đứng dậy, mặc lại linh phục rồi nói với nàng.
“Chờ một thời gian nữa vậy. Theo ta đi gặp gia gia nàng. Chắc lão cũng nhớ mấy đứa cháu nhỏ rồi.”
Sơ Âm đứng dậy chỉnh trang lại bản thân một chút, khoác thêm áo rồi
theo Tịch Nhiên đi. Thế nhưng trước khi bước vào Lăng Không Điện, Tịch
Nhiên ngừng lại, nhìn vào mắt nàng nghiêm túc nói.
“Sơ Âm, ta đã hai mươi hai rồi. Linh chủ sống không quá ba mươi. Nàng có thể lựa chọn, nhưng ta không còn thời gian.”
Sơ Âm chấn động. Nàng biết Linh chủ sống không thọ. Nhưng nàng không
muốn nghĩ đến. Chỉ là Tịch Nhiên nói không sai. Nàng có rất nhiều lựa
chọn, rất nhiều thời gian, nhưng Tịch Nhiên thì không. Chàng không thể
sống quá ba mươi, chàng mang trọng trách trên vai, chàng cần phải có
thiếu Linh chủ tương lai thay chàng tiếp tục gánh vác. Nhưng nàng có
thật sự muốn ở bên cạnh chàng không?
Tịch Nhiên nắm lấy tay nàng dắt đi nhưng nàng kéo lại, ngẩn đầu nhìn Tịch Nhiên, ánh mắt mờ mịt.
“Ta cần phải suy nghĩ, trong vòng một năm, ta nhất định cho chàng câu trả lời.”
Lòng Tịch Nhiên hơi đau. Biết nàng sẽ do dự, nhưng lại không nghĩ đau
thế này. Chàng siết tay nàng, không nói gì chỉ mỉm cười dắt vào điện.
Tam trưởng lão lâu ngày không thấy cháu gái mình thì vô cùng lo lắng,
lão không biết vì sao Linh chủ cứ giữ cháu gái lão trong phủ. Nhưng nghe nói nàng nhập ma, hẳn là Linh chủ giúp cháu gái lão đi. Ấy vậy mà lúc
này đây lão thấy Linh chủ nắm tay cháu gái lão vào điện, đứa cháu gái
kia vậy mà lại cúi đầu thẹn thùng. Chuyện gì xảy ra đây.
Sơ Âm vừa nhìn thấy Tam trưởng lão thì rút khỏi tay Tịch Nhiên chạy đến ôm lão.
“Gia gia con nhớ người quá đi mất.”
Tịch Nhiên nhìn lòng bàn tay trống rỗng của mình, lại nhìn Sơ Âm đang
ôm Tam trưởng lão, trong lòng bất mãn. Gió bỗng nổi lên khuấy động cả
điện chính, làm màn treo tung bay rối loạn. Khỏi phải nói đây là chàng
đang ghen tuông.
Sơ Âm quay đầu trừng mắt nhìn Tịch Nhiên. Chàng ghen cái quỷ gì? Đây là gia gia của ta.
Bị Sơ Âm trừng, Tịch Nhiên ủy khuất thu nguyên lực, ỉu xìu ngồi vào một cái ghế, không buồn lên ghế chủ vị ngồi nữa.
“Tam trưởng lão, hôm nay ngươi có chuyện gì sao?”
Tam trưởng lão nhìn một màn mắt lớn trừng mắt nhỏ, không biết cháu gái
mình hôm nay lấy lá gan của ai mà dám trừng Linh chủ. Lại nghe qua giọng Linh chủ không vui thì len lén lau mồ hôi, thận trọng nói.
“Thuộc hạ chỉ muốn đến thăm cháu gái, cũng muốn hỏi thăm tin tức của cháu trai.”
Tịch Nhiên nghe xong cũng không bất ngờ, tùy ý nói.
“Cháu gái thì ngươi thấy rồi đó, hoàn hảo không chút sứt mẻ, lá gan lại lớn hơn một chút.” Chàng liếc nhìn về phía Sơ Âm. Chiều chuộng nàng,
nàng lại sinh hư. “Còn cháu trai, ừ thì, chỉ là đang bế quan sau núi.
Ngươi về nói lại với những người khác, chúng đang học tập, khi nào xong
sẽ trở về. Chớ lo lắng.”
“Vậy…thuộc hạ đưa Sơ Âm trở về.”
“Không…” Tịch Nhiên vừa nói không, lại nhìn thấy Sơ Âm đứng bên cạnh nhìn mình thoáng buồn, đành sửa miệng, “…thành vấn đề.”
Tam trưởng lão vui vẻ cáo từ ra về. Nhưng Sơ Âm nhìn ra tâm tình Tịch
Nhiên không vui, viện cớ còn chưa thỉnh giáo Linh chủ vài vấn đề, nói
với gia gia ngày mai nàng sẽ tự đi về. Tam trưởng lão cũng không nghĩ
nhiều, thì thầm dặn dò Sơ Âm đừng vô lễ rồi đi mất.
Đợi gia gia
đi hẳn rồi, Sơ Âm mới quay lại nhìn Tịch Nhiên đang chán nản ngồi trên
ghế, giả vờ nhắm mắt dưỡng thần. Nàng nghịch ngợm đến hôn lên má Tịch
Nhiên một cái, an ủi chàng.
“Ta trở về nhà là lẽ đương nhiên mà, ở lại đây sẽ bị đồn thổi không hay.”
“Mỗi ngày đều đến thăm ta.” Tịch Nhiên ôm lấy nàng, để nàng ngồi quay
lưng vào lòng mình, đầu tựa vào lưng nàng thầm thì. “Không có ta ở đây
cũng đến. Không cho đi cùng người khác…”
Sơ Âm buồn cười mắng. “Chàng bị sao thế, không có chàng ở đây ta đến làm gì?”
“Thay ta quản nhà cửa.”
Sơ Âm nghẹn họng. Người này lúc nào cũng chiếm hữu như vậy sao. Tối hôm đó Tịch Nhiên thực sự đưa cho nàng một khối ngọc khắc hình chim Lạc,
bên dưới còn có lạc khoản của Linh chủ. Từ nay về sau nàng ra vào phủ
Linh chủ không bị hạn chế.