Sau hôm thỉnh giảng ấy, đến tận hai tháng sau phủ Linh chủ cũng không mở thỉnh giảng thêm lần nào nữa. Sơ Âm cũng xem như quẳng sự tình hôm đó
ra sau đầu. Nàng mỗi ngày ngoài luyện đàn ra thì đến thư viện đọc sách,
hoặc là đi quán trà nghe thuyết thư sinh kể chuyện. Thỉnh thoảng nàng sẽ nhớ đến tiếng cười trầm thấp của Linh chủ, cũng sẽ nhớ đến ánh mắt
trong trẻo sau chiếc mặt nạ đó, nhưng chung quy lại thì những việc liên
quan quá nhiều đến những nhân vật trên cao nàng đều không muốn dính tới. Nàng là một người thích tiêu dao tự tại, không muốn chuốc phiền phức.
Cuộc sống cứ nhàn nhã như vậy trôi qua. Thẳng đến nửa năm sau đó, có một ngày Tam trưởng lão, tức là gia gia nàng mang bộ mặt không rõ vui buồn
trở về từ phủ Linh chủ.
Tối hôm đó, Tam trưởng lão gọi đám cháu
chắt trong nhà lại, tính cả Sơ Âm thì có năm người. Tam trưởng lão nhìn
hai đứa cháu trai ba đứa cháu gái trước mặt, tự dưng chẳng biết mở lời
thế nào. Rõ ràng cũng không phải là chuyện gì xấu, nhưng cũng không hoàn toàn tốt đẹp gì. Rốt cuộc là Sơ Âm đọc vị được không khí, bèn bước đến
sau lưng đấm bóp cho lão, nhẹ giọng hỏi.
“Gia gia, người tập hợp chúng con lại là có chuyện gì cần dạy bảo ư? Người vừa trở về từ phủ
Linh chủ, có phải gặp chuyện khó xử không?”
Một câu hỏi đánh
trúng trọng tâm, Tam trưởng lão thở dài, quả nhiên là cháu gái mà lão
vừa ý nhất. Tuy trầm mặc kiệm lời, tính tình lại tùy hứng khó bảo, nhưng lại là đứa trẻ rất hiểu chuyện. Tam trưởng lão vỗ vỗ mu bàn tay Sơ Âm
tỏ ý bảo nàng ngừng lại, sau đó nhấp một ngụm trà, hắng giọng nói.
“Linh chủ, ngài ấy muốn lập một nhóm Thân vệ. Chỉ chọn lựa con cháu của các trưởng lão. Ngày mai các con sửa soạn một chút, sau đó cùng ta đến
phủ Linh chủ.”
“Tất cả đều phải tham gia sao?” Mặc Hiên, cháu trai cả của Tam trưởng lão lên tiếng.
“Không phải. Linh chủ người sẽ chọn lựa.”
“Đây chẳng phải chuyện hung hiểm gì, sao gia gia người lại có vẻ không
vui?” Sơ Âm tinh ý phát hiện tâm tình của Tam trưởng lão, nàng quan tâm
hỏi.
Tam trưởng lão khẽ thở dài, phất phất tay đứng dậy rời đi.
Đi theo Linh chủ tất nhiên là chuyện đáng mừng. Nhưng Linh chủ đời này
ngoài mặt ôn hòa thân thiện, nhưng tâm tư lại thâm sâu khó dò. Ai biết
lúc này người muốn làm cái gì. Mấy đứa cháu nhỏ này lão cực kì nuông
chiều yêu quý, làm sao để chúng trở thành con cờ cho người ta tính kế
được. Nhưng Linh chủ là Linh chủ, dù chỉ là một thiếu niên ngoài hai
mươi cũng không thể xem thường.
Lão nhớ được năm đó khi Tịch
Nhiên mới truyền thừa Thần Lực được mấy tháng, chàng là đứa trẻ tám tuổi suy yếu đeo mặt nạ ngồi ở chính điện nhưng đôi mắt lại cực kì trong
trẻo tinh anh. Các đời Linh chủ trước khi truyền thừa cũng đã phải hơn
mười tuổi nhưng vẫn cần Linh mẫu ra mặt ổn định đại cục. Nhưng thiếu
Linh chủ Tịch Nhiên tám tuổi vì Linh mẫu khó sinh mà qua đời, cho nên
chàng một mình ngồi ở đại điện nhìn một lượt các trưởng lão, hộ pháp rồi cất tiếng non nớt, lại mang theo một tia bức bách.
“Bổn tọa
nghe nói, trước đây các đời Linh chủ luôn sẽ có Linh mẫu, hoặc Linh chủ
tiền nhiệm đứng ra chấp chính vài năm. Nhưng bổn tọa giờ đây là một đứa
trẻ mồ côi, Linh chủ tiền nhiệm năm ngoái đã tạ hóa rồi. Vì vậy hết thảy mọi sự trong tộc mong các tiền bối giúp sức.” Nói rồi chàng nhấc tay
lên, trên tay xuất ra một quả cầu ánh sáng lơ lửng, lại tiếp tục nói mà
không nhìn bên dưới nữa. “Thần Lực này bổn tọa vừa nhận truyền thừa, sử
dụng chưa thành thạo, áp chế chưa được thuận tay…”
Nói đến đây
chàng lại ngưng. Đám người phía dưới toát mồ hôi lạnh. Ngươi ngưng tụ
được Thần Lực, lại thu liễm sức mạnh nó như thế mà bảo là chưa áp chế
được, chưa sử dụng được. Ai tin? Nhưng quả thực ai có thể tin đứa trẻ
tám tuổi lại có thể thành thạo như vậy. Bình thường Linh chủ phải mất
hai ba năm sau truyền thừa mới xem như là sử dụng được Thần Lực. Vậy mà
Tịch Nhiên lại chỉ cần hơn một năm ngắn ngủi. Từ đó đến nay, chưa có
người nào thực sự nhìn thấy cảnh giới khống chế Thần Lực của Tịch Nhiên
đã đạt đến mức nào.
Tam trưởng lão vừa đi vừa miên man như thế.
Bỏ lại đám cháu đứng ngây như phỗng, trong lòng xem như không hiểu gì.
Chỉ là Sơ Âm có chút hiểu tâm tình người làm ông như Tam trưởng lão. Gia gia yêu thương các nàng như vậy, tất nhiên không nỡ để các nàng phải
lao tam khổ tứ rồi. Mặc kệ, binh đến tướng chặn, Sơ Âm không lo lắng
nhiều như vậy. Nàng cùng mọi người quay về chuẩn bị, ngày mai chắc hẳn
sẽ có nhiều chuyện xảy ra.
.
Hôm sau trời vừa sáng, các
trưởng lão cũng như hộ pháp đã đưa con cháu nhà mình đến, đứng đầy trong sân Ngoại viện phủ Linh chủ. Sơ Âm nhìn quanh, đếm sơ sơ cũng khoảng ba mươi đứa trẻ. Nhỏ nhất khoảng chừng mười tuổi, mà lớn nhất cũng chỉ
mười bảy mười tám xấp xỉ Mặc Hiên ca ca của nàng.
Mọi người đã
chờ mất một lúc rồi nhưng vẫn chưa thấy Linh chủ đâu, hạ nhân trong phủ
đi thông tri đã lâu cũng chưa thấy quay lại. Cuối cùng phải một lúc lâu
sau Tịch Nhiên mới thong thả đi tới, tay chắp sau lưng, đầu đội mũ trùm
ngước lên nhìn trời. Sau đó không nhanh không chậm mà nói.
“Đa tạ các vị đã đưa những mầm non tươi mơn mởn trong nhà mình đến đây…”
Các vị hộ pháp, trưởng lão, đường chủ: “……” Ngươi đang nói cái quỷ gì vậy.
Tịch Nhiên nhìn thoáng qua mọi người, ánh mắt dừng một chút ở Sơ Âm rồi lại lướt qua, cười nói.
“Hôm nay bổn tọa muốn lập một đội Thân vệ, nhiệm vụ cũng không có gì
nặng nề. Bình thường ở phủ Linh chủ ít người, nên các ngươi đến bầu bạn
với bổn tọa là được rồi. Có điều, đến bầu bạn cũng phải nói chuyện bằng
thực lực, đúng không nào?”
Nói tới đây Tịch Nhiên xòe tay, phía
trước mặt chàng xuất hiện mấy mươi quả cầu nhỏ bay lơ lửng. Mấy đứa trẻ
đứng bên dưới ồ lên kinh ngạc. Chàng mỉm cười giải thích.
“Đây
là Linh Tâm Cầu, bên trong là tâm cảnh. Mỗi người các ngươi sẽ đi vào
bên trong để khảo nghiệm. Trong vòng một nén nhang hoàn thành khảo
nghiệm thì được chọn.”
Tịch Nhiên vừa dứt lời, mấy quả cầu lập
tức bay về phía bọn nhỏ, ánh sáng lóe lên một cái trong sân chỉ còn lại
những quả cầu lơ lừng. Người trong phủ mang ghế ra sắp xếp rồi đưa cho
các vị trưởng lão và hộ pháp mấy cái gương đồng, bảo họ có thể theo dõi
các cháu nhà mình bằng cái này, nhưng không thể can thiệp được vào tâm
cảnh.
Các trưởng lão tâm tình phức tạm ngồi xuống ghế, ôm gương
đồng mà theo dõi mấy đứa nhỏ nhà mình, chỉ sợ chúng gặp nguy hiểm. Mà
Tịch Nhiên phía trên kia cũng ngồi xuống nhắm mắt dưỡng thần.
.
Sơ Âm tỉnh dậy vì có ai đó đang gọi nàng. Tiếng nói rất quen thuộc
nhưng nàng chẳng nhớ nổi đây là giọng của ai. Ai? Là ai đang gọi nàng?
Sau đó nàng thấy nhói ngay mặt. Nàng hé mắt, nhìn thấy trước mắt mình là gương mặt một nam tử đang tỏ vẻ rất lo lắng, đang liên tục vỗ vào mặt
nàng.
“Sơ Âm, tỉnh lại đi, Sơ Âm…”
Sơ Âm: “……” Đau.
Thấy Sơ Âm mở mắt trừng mình, nam tử chột dạ vội buông nàng ra. Nàng
ngồi dậy, cảm thấy đầu rất đau như có ai lấy búa bổ vào. Lát nữa phải
hỏi cái tên kia lúc gọi nàng tỉnh có phải đã thực sự dùng tới búa hay
không. Nàng ngước nhìn xung quanh, nơi đây là một căn phòng xa lạ, lại
có phần xa hoa. Màn che trướng rũ, hương xông thơm ngát, nội thất tinh
xảo. Nàng mờ mịt hỏi người duy nhất ngồi bên cạnh mình.
“Đây là đâu? Còn nữa, ngươi là ai?”
Nam tử ngạc nhiên bổ nhào tới sờ tay lên trán nàng, không trả lời mà lẩm bẩm.
“Ôi có phải ngã xuống nước nên sốt đến hỏng đầu óc không? Quái lạ,
không có sốt mà. Hay là đập đầu vào tảng đá nào dưới hồ? Nhưng ta đã
kiểm tra, không có vết thương mà…”
Sơ Âm gạt tay nam tử, bình tĩnh hỏi lại.
“Trả lời ta, đây là chỗ nào?”
Nam tử nhìn chăm chăm Sơ Âm một lúc, sau đó mới dè dặt hỏi ngược.
“Nàng, còn nhớ mình là ai không?”
“Ta? Ta là Sơ Âm, là…” Là ai nữa nhỉ? Nàng nghĩ mãi cũng không nhớ được rốt cuộc mình là ai, đành rũ mắt ảo não. “Ngoài cái tên này ta cũng
không nhớ chính mình là ai.”
Nam tử ánh mắt thương tâm nhìn nàng. Hồi lâu mới lên tiếng.
“Nàng là Sơ Âm, không sai. Nàng còn là nương tử của ta. Nơi này là nhà của chúng ta.”
“Sao cơ, ta…ta thành thân rồi?”
Nam tử buồn bã gật đầu. Bỗng cửa bật mở, một bóng người nhỏ nhắn chạy vụt từ ngoài vào nhào lên giường ôm lấy nàng.
“Mẫu thân! Mẫu thân tỉnh rồi! Chiêu nhi xin lỗi người, là tại con nghịch ngợm khiến mẫu thân rơi xuống hồ…”
“Mẫu thân?” Nàng đưa mắt ngơ ngác nhìn nam tử bên cạnh. Chỉ thấy nam tử gật đầu.
Sơ Âm cảm thấy hoang đường hết sức. Dù không nhớ gì quá khứ nhưng nàng
không thể tin được là mình vừa có phu quân vừa có hài tử thế này. Nghĩ
đến đây đầu óc Sơ Âm trở nên đau đớn kịch liệt, nàng ôm đầu ngất đi.
Lần nữa tỉnh giấc, Sơ Âm nằm một mình trên giường, vẫn căn phòng ấy.
Bên ngoài là tiếng trẻ con nô đùa. Nàng chống tay ngồi dậy, mang giày
bước xuống giường. Cơ thể vì nằm lâu trên giường mà bước đi có phần khó
khăn. Nàng dùng sức mở cửa, trước mắt nàng là tuyết trắng xóa một mảnh,
phu quân và hài tử nàng đang nặn người tuyết trong sân. Đứa trẻ chợt
ngẩn đầu lên nhìn thấy nàng, nó híp mắt cười rồi phủi tay lao đến ôm
chân nàng.
“Mẫu thân, người tỉnh rồi.”
Phu quân nàng
cũng chú ý, chàng mỉm cười bước đến tháo áo choàng của mình khoác lên
người nàng. Giọng ấm áp cưng chiều mà nhắc nhở.
“Ra ngoài phải khoác thêm áo. Trời lạnh lắm rồi.”
Trong lòng Sơ Âm giống như được rót một dòng nước ấm. Nàng không bài
xích người phu quân này, không bài xích đứa con trai này, có lẽ đây thực sự là gia đình nàng. Không hiểu sao trong lòng nàng tự nhiên mà tin
tưởng và chấp nhận như thế.
.
Tam trưởng lão ngồi nhìn
chăm chú vào gương đồng. Bốn đứa cháu kia của ông vẫn an an ổn ổn, tuy
là có gặp qua chút nguy hiểm nhưng vẫn không đến mức đáng lo ngại. Nhưng tâm cảnh của Sơ Âm làm ông thấy lo lắng. Những gì trải qua trong tâm
cảnh rất ấm áp yên bình, Sơ Âm lại không nhớ gì cả, cứ như vậy tận hưởng cuộc sống vô âu vô lo. Bất giác lão cảm thán, đây chẳng phải là cuộc
sống đáng ao ước của rất nhiều người sao, càng là như vậy càng dễ luân
hãm trong mộng. Lão ngước nhìn nén nhang đã cháy một phần ba, phía Linh
Tâm Cầu bắt đầu có biến hóa.
Đứa trẻ rời khỏi tâm cảnh đầu tiên
là Mặc Hiên, vượt qua thành công. Mặc Hiên có thể xem là đứa lớn nhất,
vậy nên vượt qua sớm nhất không có gì lạ. Chỉ là dù ra khỏi tâm cảnh,
trên người Mặc Hiên lại trông hết sức chật vật. Tóc mai tán loạn, vết
máu trên người cũng không biết là của kẻ địch, của yêu thú hay là của
chính bản thân hắn nữa. Từ lúc ra khỏi tâm cảnh, ánh mắt Mặc Hiên gắt
gao nhìn Linh chủ trên cao kia, không biết đang nghĩ gì. Tịch Nhiên hé
mắt nhìn hắn, phẩy tay một cái lập tức có người tiến đến đưa Mặc Hiên đi điều trị.
Một lát sau lại có thêm vài đứa trẻ xuất hiện, có
những đứa vượt qua khảo nghiệm, lại có những đứa thất bại. Nén nhang vẫn còn một nửa. Tam trưởng lão lo lắng nhìn vào gương đồng, tự hỏi khi nào thì Sơ Âm mới nhớ ra nàng đang trong tâm cảnh.
.
Lại
một mùa đông tuyết rơi dày, Sơ Âm đã ở nơi này hai năm kể từ khi nàng
tỉnh dậy. Đến bây giờ nàng vẫn chẳng nhớ gì cả, nhưng nàng không bận
tâm. Nàng sống rất tốt, vậy nên chuyện gì đã quên cũng không cần cố nhớ
lại.
Nàng ngồi trong đình viện khoác áo lông, đưa mắt nhìn xa
xa. Phu quân nàng từ phía sau bước đến, trên tay mang một chén thuốc ấm
đưa cho nàng.
“Mau uống thuốc đi, thân thể nàng vẫn còn chưa
khỏe hẳn. Phu nhân của một đại phu có tiếng như ta không thể bệnh mãi
không khỏi được.”
Lúc ban đầu nàng còn ngại ngùng với vị phu quân này, nhưng cuối cùng qua
hai năm, nàng động tâm rồi. Sơ Âm ngắm nhìn gương mặt chàng thật lâu,
sau đó buộc miệng hỏi.
“Phu quân, tại sao ta không bao giờ có thể nhìn rõ gương mặt chàng?”
Phu quân nàng có chút mất tự nhiên, sau đó mỉm cười cầm tay nàng.
“Nhìn không rõ có thể sờ mà. Cảm giác sờ chẳng phải chân thật hơn mắt nhìn sao?”
Nói rồi chàng kéo tay nàng sờ lên mặt mình. Nàng theo đó mơn man gương
mặt mà nàng mơ hồ không nhìn rõ. Từng góc cạnh, xương gò má, mắt mũi
miệng nàng đều sờ qua, sau đó nhắm mắt chậm rãi ghi nhớ trong lòng.
Thế nhưng khi nàng mở mắt ra thì trước mặt nàng là phu quân đầm đìa máu
tươi, xung quanh tiếng la hét thảm thiết của hạ nhân. Nàng hoảng sợ đứng dậy, nhưng phu quân đã gục xuống nền tuyết lạnh. Nàng nhớ tới hài tử
liền lập tức xoay lưng đi tìm, nhưng không cần nàng tìm thấy, một tên
hắc y nhân đang nâng kiếm xuyên qua tim con trai nàng.
“Chiêu nhi!” Sơ Âm gào lên.
Một kiếm kia như xuyên thẳng vào tim nàng, nứt toác. Cảnh tượng này có
chút quen mắt, dường như nàng đã từng chứng kiến vào khoảnh khắc nào đó. Trong đầu nàng bây giờ chỉ lặp đi lặp lại hình ảnh phu quân đầy máu
tươi và con trai bị xuyên tim, đôi mắt nàng nhiễm đỏ, tơ máu hằn lên
trong mắt.
Lúc này bên ngoài sân phủ Linh chủ mấy đứa trẻ khảo
nghiệm cũng sắp xong cả rồi, Tam trưởng lão nhìn thấy cảnh tượng Sơ Âm
trong gương đồng thì vội hô hoán lên.
“Linh chủ! Linh chủ! Sơ Âm nó…”
Tịch Nhiên cùng lúc mở mắt, không đợi Tam trưởng lão nói hết câu chàng
đã đứng dậy, phẩy tay một cái liền biến mất. Mà bên trong gương đồng của Tam trưởng lão lại xuất hiện hình bóng của Tịch Nhiên.