Mộ Tư Lâm chạy vào bên trong, hắn muốn dựa vào truyền tống trận để chạy
trốn nhưng thất bại. Khi vừa đến nơi này Tường Vi đã dùng pháp trận Tịch Nhiên giao phó vây hãm chỗ này lại. Bây giờ nơi này chỉ có vào chứ
không có ra, mặc cho bọn họ chém giết.
Không thể thôi động pháp trận để chạy trốn, Mộ Tư Lâm tức giận chửi tục một tiếng, sau đó lấy một quả cầu pha lê ném xuống.
Quả cầu chạm đất vỡ tan giải phóng sức mạnh đánh Lam Vũ bay trở ra bên
ngoài. Khi Lam Vũ đứng dậy đang muốn một lần nữa giết vào thì nhìn thấy
một đoàn người áo trùm đen xuất hiện. Bọn chúng mạnh mẽ trấn áp Linh giả Thân vệ.
Khi nhóm Linh giả Thân vệ bị bao vây ở giữa, một người
mặc áo trùm đen cầm quải trượng đi đến bên cạnh Mộ Tư Lâm. Hắn cất tiếng ồm ồm.
“Ngươi không sao chứ?”
“Ta không sao, không trúng chỗ yếu.” Mộ Tư Lâm gật đầu đáp.
Kẻ cầm quải trượng cũng gật đầu, sau đó nói với thủ hạ của mình.
“Giết chúng đi.”
Mấy tên áo trùm đen hô vâng dạ sau đó giơ vũ khí toang giết cả nhóm Linh
giả Thân vệ. Nhưng mà Tường Vi đã nhanh chóng đập tay xuống đất hô lên.
“Hộ!”
Lập tức đất đá từ dưới đất trồi lên hóa thành một cái thuẫn. Hiểm chiêu của bọn áo trùm đen vừa đánh xuống thế nhưng chỉ đánh được vào thạch thuẫn
mà Tường Vi triệu hồi. Tuy nhiên nguyên lực của Tường Vi không bằng
chúng, cho nên thạch thuẫn cũng theo đó mà vỡ tan. Dù vậy, chỉ một giây
phút đó thôi đã tranh thủ rất nhiều thời gian cho cả bọn.
Lam Vũ lập tức liên lạc về với Tịch Nhiên, chỉ kịp hét lên. “Hắn đã đến!”
Chỉ một sát na sau, một luồng ánh sáng phát ra, chớp mắt nhóm Linh giả Thân vệ đã lui ra khỏi phạm vi ảnh hưởng của pháp trận vây hãm. Kẻ cầm quải
trượng nghiến răng rủa.
“Khốn kiếp, là Linh chủ!”
Nhóm người Lam Vũ không lui quá xa, mà nấp ở một khoảng cách nhất định để theo dõi tình hình bên trong trận.
Bọn họ nhìn thấy đám người áo trùm đen định đưa người đi nhưng không thể
truyền tống, cũng không thể chạy ra ngoài. Chúng tức giận đứng bên trong tìm cách chạy ra. Lúc này Lam Vũ mới khẽ động niệm chú ngữ. Sát trận
bên trong trận vây hãm bắt đầu vận hành.
‘Đông’ một tiếng, kẻ cầm quải trượng vội gõ mạnh quải trượng xuống đất, muốn dùng sức mạnh để
trấn áp sát trận. Bên này Lam Vũ lại không vội, chịu đựng phản kích chậm rãi tăng uy lực sát trận lên cao. Hai bên giằng co thật lâu vẫn chưa
ngả ngũ. Trải qua một ngày một đêm, phiến quân bên kia chết nửa mà Lam
Vũ cũng sắp không chống đỡ nổi.
Phía sau phủ Linh chủ, nơi động
phủ cấm địa không ai lui tới, ba người Phong Nguyệt, Lưu Niên và Đại Phi đang chịu giày vò khủng khiếp nhất đời họ. Cả ba đã ngồi trong cái vạc
này hết một ngày một đêm, lại ngồi thêm nửa ngày. Nước trong vạc đã sôi
lên đến đỉnh điểm nhiễm một màu đỏ tươi như máu, kì lạ là người ngồi bên trong không bị bỏng nhưng cảm giác xương cốt bắt đầu bị lóc ra, đây là
thứ cảm giác đáng sợ đến dường nào. Minh Viễn không giảm đau liên tục
được nữa, hắn cách một đoạn thời gian sẽ buông tha để nghỉ ngơi. Nói gì
thì nói, hắn đây cũng chỉ đưa tới một phần Ảnh mà thôi. Lại nói thêm,
trong giai đoạn này nếu can thiệp quá nhiều sẽ ảnh hưởng đến kết quả.
Cho nên ủy khuất ba người ngồi trong vạc nhất định phải đau đớn.
Sau khi cảm giác bị lóc xương qua đi, ba người bọn họ bỗng chốc cảm thấy
dược thủy trong vạc đang len lỏi vào từng ngóc ngách trong cơ thể, tựa
như đang hàn gắn những vết nứt khiến họ cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Đây chính là lúc xương cốt của họ hoàn toàn được tẩy sạch.
“Chú ý nghỉ ngơi, lúc này dược thủy đang tái tạo lại các ngươi.” Tịch Nhiên
mệt mỏi lên tiếng. “Một lát nữa mới là chân chính đau đớn, cho nên chuẩn bị tinh thần chịu khổ đi.”
Ba người trong vạc vừa thở phào nhẹ
nhõm thì lại cảm thấy một áp lực vô hình đè nặng. Lúc này Mặc Hiên và
Linh Lăng thôi không thôi động lô hỏa nữa mà đứng một bên chờ đợi.
Tịch Nhiên lấy ra ba quả cầu nguyên tố mà chàng thu thập được, trong đó có
một cái là lấy từ trên người Thành hoàng trước kia của thành Hải Linh,
rồi nghiêm túc phân phó.
“Minh Viễn ngươi luyện hóa Phong Nguyệt. Hiên, ngươi luyện hóa Đại Phi, còn lại Linh Lăng luyện hóa Lưu Niên.”
Nói rồi chàng đem ba quả cầu nguyên tố đưa đến trên đầu ba người ngồi trong vạc, quát khẽ.
“Tập trung đem nguyên tố hấp thu! Bắt đầu!”
Lời vừa dứt, Tịch Nhiên tay bắt quyết lầm rầm đọc một tràng chú ngữ, những
người còn lại cũng theo phân phó của chàng mà hành động.
Sở dĩ
phân phó như vậy, là bởi vì muốn lợi dụng tương khắc ngũ hành để khống
chế những quả cầu nguyên tố kia, giảm bớt gánh nặng cho ba người ngồi
trong vạc.
Mặc Hiên là Hỏa tố sẽ khống chế Kim tố của Đại Phi.
Linh Lăng là Mộc tố sẽ khắc chế được Thổ tố của Lưu Niên. Tuy nhiên, bản thân Minh Viễn là Thủy tố, để hắn luyện hóa Phong Nguyệt cũng là Thủy
tố bởi vì hắn mạnh. Trong tình thế không có ngũ hành tương khắc Thủy,
chỉ có thể dùng nguyên lực Thủy tố mạnh mẽ của Minh Viễn dẫn Thủy tố kia vào cơ thể Phong Nguyệt. Hiển nhiên, nếu có Sơ Âm ở đây thì chuyện sẽ
đơn giản hơn một chút, nhưng mà làm gì có chữ nếu.
Bởi vì Minh
Viễn không thể phân tâm giảm đau cho họ nữa, lúc này ba người ngồi trong vạc mới chân chính cảm nhận đau đớn. Lưu Niên còn đỡ, Phong Nguyệt và
Đại Phi đã không nhịn được kêu khóc thành tiếng.
Tịch Nhiên nhíu
mày giúp ba người họ giảm một chút đau đớn. Thế nhưng chỉ giảm một chút
căn bản không đủ. Chỉ một lát sau Phong Nguyệt đã không niệm nổi chú
ngữ, sắp sửa ngất xỉu rồi. Tịch Nhiên lập tức trầm giọng quát.
“Phong Nguyệt, tập trung niệm chú. Ngươi giữa chừng dừng lại sẽ tàn phế suốt đời!”
Phong Nguyệt nghe được, cố gắng lấy lại tỉnh táo, mấp máy môi khó khăn đọc chú ngữ.
Chẳng biết qua bao lâu, ngay trong giờ phút quan trọng nhất, khi mà quá trình luyện hóa sắp kết thúc thì Tịch Nhiên mở mắt hét lên.
“Minh Viễn, lão tặc chạy thoát rồi. Mau trở về!”
Minh Viễn cắn răng chửi tục một tiếng.
“Chết tiệt! Còn một chút nữa.”
Tịch Nhiên hiểu, nếu bây giờ buông tha thì cả Minh Viễn và Phong Nguyệt chắc chắn gặp nguy hiểm. Nhưng nếu không để Minh Viễn trở về kịp thì kế
hoạch rất có khả năng đổ bể. Thế nên chàng suy nghĩ một chút đành phải
ra quyết định.
“Ngươi rút đi, ta sẽ thay thế vào.”
“Ngươi
bị điên à! Câm miệng đi, hoàn thành càng nhanh càng tốt.” Minh Viễn cũng gấp đến độ không hòa nhã nổi nữa. Lão già trở về nhất định phát hiện
hắn liên hệ với Tịch Nhiên.
Tịch Nhiên nhắm mắt, liên lạc trở lại với Lam Vũ.
“Lập tức cản chân bọn họ. Tranh thủ được bao nhiêu hay bấy nhiêu.”
Ở bên này Lam Vũ nghe được chỉ thị vội vã dắt theo mọi người xông ra cản
chân những kẻ áo trùm đen. Vốn dĩ nhóm Linh giả Thân vệ không phải đối
thủ của nhóm áo trùm đen, nhưng chúng mới đột phá sát trận đi ra, lại
rong ruổi một đoạn đường để đưa Mộ Tư Lâm an toàn đến doanh trướng khác
của phiến quân. Cho nên lúc này đối phó với Linh giả Thân vệ chúng cũng
không có nhiều lợi thế.
.
Minh Viễn từ chỗ Tịch Nhiên quay trở về thì vội vàng thu dọn pháp trận. Sau đó giả vờ như vừa ngủ dậy,
điệu bộ lười biếng đi ra khỏi cửa. Quả nhiên gặp lão già đang cùng mấy
tùy tùng đi về phía này. Minh Viễn trong lòng thầm kêu, không biết có bị phát hiện hay chưa.
“Cửu thúc, ngươi đang đi đâu đấy? Sao nhìn vội vã vậy?”
Đoạn Cửu liếc nhìn Minh Viễn, sau đó cúi người nói.
“Lão thân vừa thấy dao động nguyên lực khá lớn ở chỗ này cho nên đến xem sao.”
Minh Viễn giật thót, nhưng ra vẻ không có gì nói.
“Vậy sao? Ta vừa ngủ dậy cũng không có chú ý. Ô kìa Cửu thúc, ngươi làm sao mà bị thương thế kia?”
Đoạn Cửu giật mình ôm cánh tay đang bị thương lui về một bước.
“Chỉ là bất cẩn đụng trúng yêu thú một chút. Nếu đã không có gì lão thân cáo lui.”
“Được rồi, trở về dưỡng thương đi.” Minh Viễn cười cười. Hắn biết đây là tác
phẩm của phía Tịch Nhiên. Nhìn theo bóng lưng Đoạn Cửu đi xa, Minh Viễn
thở phào nhẹ nhõm. Lão già Đoạn Cửu này thực sự khó đối phó. Nếu Tịch
Nhiên không nhanh trí thì đúng là không ổn.
.
Tịch Nhiên hôn mê tới ngày thứ ba thì tỉnh dậy.
Ngày đó sau khi Minh Viễn luyện hóa xong Thủy tố cho Phong Nguyệt thì vội
vàng trở về. Một mình Tịch Nhiên gánh trận pháp, ba người ngồi trong vạc sớm đã đau đớn ngất đi sau khi Minh Viễn rời đi một canh giờ. Mất thêm
hai canh giờ sau thì tẩy cốt hoàn thành, Tịch Nhiên vừa thu trận xong
thì hôn mê vì cạn kiệt thể lực. Vừa lúc đó nhóm Lam Vũ trở về, Mặc Hiên
và Linh Lăng thấy thế thì cũng an tâm rồi ngất đi.
Lam Vũ dở khóc dở cười nhìn một màn này, đành nhịn vết thương mà sắp xếp cho sáu người đâu ra đó rồi mới trở về trị thương.
Vừa tỉnh dậy, Tịch Nhiên đã kiểm tra tình huống của Sơ Âm, nàng vậy mà đã
tỉnh dậy trước đó một ngày nhưng cái gì cũng không hỏi chỉ tỏ ra mình
ổn. Tịch Nhiên có dự cảm không lành nhưng không còn cách nào khác đành
cứ thế đi kiểm tra nhóm Linh giả Thân vệ. Nhưng ngoài ý muốn là bọn họ
lại trông khỏe khoắn hơn cả Tịch Nhiên.
Tịch Nhiên cười không nói gì, nhưng Mặc Hiên lại muốn nổi bão. Hắn biết vì sao Tịch Nhiên hôn mê
lâu như vậy, nhưng hắn không có cách nào. Khuyên can cũng không được, mà ngăn cản cũng không xong. Lại thêm việc Sơ Âm sau khi tỉnh dậy thì trầm mặc. Ôi hai cái người này làm đau hết cả đầu.
Sau khi kiểm tra
thấy ba người Phong Nguyệt, Lưu Niên và Đại Phi đều ổn sau khi tẩy cốt,
Tịch Nhiên gọi cả nhóm Linh giả Thân vệ đến giảng đường lúc trước dùng
để thỉnh giảng. Chàng phát cho mỗi người một quyển sách rồi nói.
“Mỗi người là một công pháp khác nhau. Bắt đầu từ hôm nay dựa theo chúng mà
luyện tập. Có cái gì không hiểu thì đến tìm ta hỏi. Còn nữa, cách ngày
đến tập trung ở đây, ta sẽ trực tiếp truyền cho các ngươi một loại cấm
thuật.”
“Cấm thuật?” Liễu Nhạc ngạc nhiên.
“Phải, là cấm
thuật. Trong những cuốn công pháp kia cũng có cấm thuật. Vì nhiệm vụ
quan trọng nhất của các ngươi, các ngươi bắt buộc phải biết sử dụng cấm
thuật.”
Không khí trở nên ngưng trọng. Tịch Nhiên thở dài, cũng
không muốn nói thêm điều gì. Nếu không phải thời cuộc, chàng cũng không
muốn thuộc hạ đi theo mình biết quá nhiều cấm thuật. Các loại cấm thuật
này tuy công dụng thì nhiều, nhưng lại là cái thứ không có gì tốt, không cẩn thận có thể bị nó cắn nuốt tàn phá có ngày. Lúc này Mặc Hiên mới
chậm rãi lên tiếng.
“Đau đớn hay là nguy hiểm các ngươi cũng trải qua rồi. Chỉ là sử dụng cấm thuật thôi các ngươi cũng sợ sao?”
Lam Vũ lắc đầu cười khổ, “Không phải sợ cấm thuật. Mà là e ngại tương lai.
Để bước tới loại tương lai nào mà phải đánh đổi bản thân đến cấm thuật,
tương lai đó tốt sao?” Lam Vũ hắn cứ nghĩ cùng lắm là chỉ một hai loại
cấm thuật, nhưng giở sách xem thử thì nào phải chỉ vài loại. Đây là cả
một cuốn công pháp cấm thuật. Nếu chẳng may đi lệch đường thì không
thành đại ma đầu cũng uổng.
Lam Vũ lần đầu tiên nói thẳng hoài
nghi trong lòng khiến Mặc Hiên và Tịch Nhiên hơi chấn động. Từ trước đến giờ hai người họ từ khi đạt được một nhận thức chung thì đều tiến về
phía trước, tiêu diệt rào cản, dùng mọi mưu cách để thực hiện kế hoạch.
Thế nhưng họ chưa từng ngồi lại chất vấn nhau hay chất vấn bản thân
rằng, tương lai đó thực sự tốt hay không.
Tịch Nhiên vuốt ve nhẫn ngọc trên tay, nhẫn ngọc nhè nhẹ tỏa ra một ánh sáng trắng mờ ảo mát
lạnh. Chàng không ngẩn đầu nhìn mọi người, chỉ chăm chú nhìn nhẫn ngọc
rồi nhẹ nhàng nói.
“Tương lai có thực sự tốt hay không, sẽ trở
thành cái dạng như thế nào ta không có nắm chắc. Nhưng mà để mặc hiện
trạng bây giờ thì sao? Cho dù chúng ta không tiến về phía trước, người
khác cũng không vì thế mà dừng lại. Ta không muốn ngồi yên đó mặc cho
vận mệnh xoay vần.”
Tịch Nhiên khẽ thở dài, tiếp tục nói, “Hiện
giờ ta chưa thể hoàn toàn nói hết cho các ngươi hiểu, nhưng mà nếu không chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, ta e cả Linh tộc này cũng không còn.
Hơn nữa, chúng ta ngồi yên, chưa chắc kẻ địch chịu ngồi yên.”
“Nếu chúng không ngồi yên, thì chặt chân đi.” Một giọng nói bất thình lình
vang lên. Tất cả nhìn về phía phát ra giọng nói, là Sơ Âm.
Sơ Âm ngại ngùng sờ mũi, mất tự nhiên nói, “Mọi người đừng gọi như vậy, gọi là Sơ Âm được rồi.”
Tịch Nhiên đưa tay ngoắc nàng vào trong, yêu chiều hỏi, “Nàng đến từ lúc nào?”
Sơ Âm đến bên cạnh chàng, mỉm cười nhàn nhạt trả lời, “Từ lúc chàng bảo bọn họ đến học cấm thuật.”
Tịch Nhiên ngồi dịch sang một bên cho Sơ Âm ngồi cạnh sau đó ôn tồn hỏi,
“Vậy nàng có muốn học không? Không phải cấm thuật, mà là rất nhiều thuật khác.”
Sơ Âm nhẹ lắc đầu, “Cấm thuật cũng được, mà thuật khác
cũng được. Ta muốn mạnh lên, muốn bảo vệ cho chàng, bảo vệ mọi người.
Cho nên dù có là cấm thuật hay tà thuật gì ta cũng học.”
Tịch
Nhiên khẽ đưa tay xoa đầu nàng, chàng thì cần ai bảo vệ cơ chứ. Nhưng mà có người chắn phía trước mình cảm giác cũng không tệ.
Nhóm Linh
giả Thân vệ nhìn một màn chàng chàng nàng nàng muốn đỏ mắt. Trên kia hai người đang tình tứ phát thức ăn chó, dưới này đám cẩu độc thân như bọn
họ khóc không ra nước mắt.
Đợi tất cả rời đi rồi, Mặc Hiên còn
nán ở lại mới dùng ánh mắt cực kì khủng bố mà nhìn Tịch Nhiên. Nhìn thấy ánh mắt ấy, Tịch Nhiên cười yếu ớt.
“Ôi Hiên ca, ngươi làm sao mà lại nổi nóng rồi?”
“Ngươi còn hỏi ta?” Mặc Hiên hừ lạnh, có gọi hắn là ca ca cũng không dời được cơn tức này đâu.
“Ta không sa…khụ…” Chưa nói dứt lời Tịch Nhiên đã ôm ngực ho kịch liệt.
Mặc Hiên lập tức đến bên cạnh lấy một viên thuốc nhét vào miệng Tịch Nhiên, sau đó đặt tay lên lưng chàng vận nguyên lực điều tức. Chỉ chốc lát sau Tịch Nhiên ngừng ho, thế nhưng mà một dòng máu đỏ chảy ra từ khóe miệng cho thấy đây không phải cơn ho bình thường.
“Ngươi còn nói không sao. Lần này ngươi đã quá sức rồi. Ta đã nói bao nhiêu lần nữa ngươi mới nghe thủng đây hả?”
Tịch Nhiên phất tay, tỏ ý không sao, một lúc sau mới khó nhọc nói, “Đây…chẳng qua là quá trình sinh mệnh tất yếu mà thôi…”
Mặc Hiên thật sự muốn đấm cho người trước mặt này một cái. “Ngươi thích
chết lắm à? Ngươi chết rồi muội muội ta phải làm sao hả?”
“Không phải ta thích chết…” Tịch Nhiên cay đắng lắc đầu, “…mà ta sinh ra vốn đã chết rồi.”