Thanh Hồn ngó đông ngó tây, men theo lối nhỏ lát đá vụn quan sát căn nhà nhỏ
một vòng, qua cửa sổ nhìn vào trong nhà lần nữa:"Thật kỳ lạ..."
Lục Khuynh Tâm thuận miệng hỏi:"Có gì lạ?"
"Trên giường có y phục nam nhân, ta cũng kiểm tra trong tủ rồi toàn y phục nam nhân, đồ nữ nhân không thấy đâu. Cô ta làm nghề dệt vải mà
không thấy khung cửi đâu cả? Còn nữa bếp đâu? Gạo củi đâu?"
Lục Khuynh Tâm nãy giờ vẫn đang nghĩ chuyện Thanh Hồn nói mình thông
minh là có thâm ý gì, giờ y hỏi như thế hơi ngẩn ra đi nhìn lại lần
nữa:"Đúng là không thấy. Cả dấu vết từng có cũng không thấy, họ có ăn củ sen cũng không thể ăn quanh năm?"
"Nếu như họ ăn bên ngoài thì sao, nhưng mà...." Bạch Diệp ngập
ngừng:"Đúng là kỳ quái dù có trộm đi nữa trong nhà cũng vẫn còn nhiều đồ giá trị mà, vàng bạc của Diệp phủ chất đầy thế kia."
"Đó cũng là điểm đáng nghi, Trầm Châu sao thể có thể giữ đồ của kẻ
cướp phu quân mình chứ, nên ném từ lâu mới đúng. Nếu giữ để trả lại thì
không đợi đến bây giờ đúng không?" Thành Kính day trán:"Thêm một việc
nữa, nơi này chỉ có mỗi căn nhà cô ta ở thôi, muốn hỏi thăm có xảy ra
chuyện gì quanh đây cũng không được."
Chân mày Thanh Hồn động đậy:"Chu công tử ở trong thành này, tới lui
tra án không ích lẽ nào chưa từng biết có một nơi vắng lặng thế này,
người ta không thích thì không nhà chứ sao?"
Trong đầu Chu Nhuận Thanh chất đầy nghi ngờ:"Ta ở thành này từ nhỏ
đến lớn cũng chưa từng đi qua nơi này. Cũng không nghe ai nhắc nhiều về
nó."
"Không đúng, hồ sen nơi này rất có tiếng tăm không phải rất nhiều
người đến xem sao, sao lại không ai nhắc đến chứ?" Thanh Hồn vừa phản
bác vừa đi đến hồ sen, khóe mắt nhìn thấy vật thể lềnh bềnh trôi trên
hồ, giật mình lùi bước. Lập tức có người đỡ lấy y khỏi ngã, trên một
phiến lá sen còn nhỏ, một vật thể màu đen nằm trên đó, nhìn kỹ là máu
tóc đen, hơi dời mắt nhìn thêm, một bàn tay lộ ra trên mặt nước, ngón
tay sơn màu đỏ chót, đang cầm một mảnh vải thô.
Thi thể.
Họ nhanh chóng đến vớt người dưới hồ sen kia xem thử. Thanh Hồn trốn
một góc làm gì đó rất thần bí, Bạch Diệp vừa vớt thi thể cũng đến một
nơi nôn không ngừng, nhanh chóng vứt bỏ ngoại xem quay về thay y phục,
Chu Nhuận Thành không làm phiền y, soi đuốc xem thi thể dưới nước kia,
người này e là đã chết mấy ngày rồi, chừng bốn mươi tuổi, do gương mặt
sưng lên nên nhìn mãi thấy quen mà không nhớ là ai, trên cổ có dấu dây
siết cổ.
Trên tóc dính một sợi chỉ trắng, chợt nhớ đến thước lụa bạch trong
nhà trầm ngâm. Dời mắt xem xét tai cùng khoang miệng:"Loại rong này?"
"Rong trong giếng." Thanh Hồn giơ khăn tay ra, góc khăn tay thêu nụ
hoa chưa nở, bên trên có chút rong mới lấy. Hóa ra nảy giờ y loay hoay
thần bí là vì thứ này:"Đã siết cổ còn nhấn xuống giếng, rồi còn đem ném
xuống hồ sen? Thật kỳ quái."
"Trên đời này đâu thiếu chuyện kỳ quái..?" Lục Khuynh Tâm nhàm chán
nhìn hồ sen:"Chỉ sợ bên dưới còn nhiều thứ khác. Mảnh vải này không biết lấy từ đâu nhưng khá giống với chất liệu y phục nam nhân trong phòng."
Nhiều thứ khác? Thanh Hồn rùng mình:"Tại sao ta một mình một lối thì gặp toàn mỹ nhân, đi cùng các ngươi thì toàn thấy thi thể?"
"Ta nhớ lần đầu gặp mặt ngươi nói đã xem qua thi thể còn nhiều hơn
bọn ta? Bọn ta không nghi ngờ mang xui xẻo đến thì thôi, nói xem đa số
đều là ngươi phát hiện thi thể đầu tiên?"
Thanh Hồn ngẩn một chút hình như sự thật là như vậy:"Hahaha thế sao?" Rồi y chợt nghiêm mặt:"Thân thể ta không khỏe rất dễ nhiễm phong hàn
những chuyện này giao lại cho mọi người, ta đi trước!" Nói rồi liền chạy vèo đi.
Chưa ai kịp lên tiếng y chạy được một đoạn nhỏ đã ngã huỵch, ôm chân
đau bò dậy dưới chân để lại dấu giày trượt một đoạn dài, y thấy lạ lẫm
chà chà thêm mấy cái, bên dưới lộ ra chút than đen.
"Có cái gì đó đã đốt ở đây? Có khi nào là cái bếp không?"
Mọi người chạy lại xem vết tích này quả thật là than đen, còn rất
dày:"Ai mà đặt bếp bên ngoài đầu gió thế này, trừ phi có thứ gì che
chắn."
Họ thử gạt lớp đất cát trên bề mặt, dấu vết khá lớn bằng cả một căn
nhà, Thành Kính nói:"Ta hơi hoài nghi căn nhà vốn dĩ nằm ở đây, có người muốn xóa dấu vết nên đã đốt nó đi. Dựng tạm một căn nhà ở kia..?"
"Nói như Thành công tử thì người này có ý định giết người từ trước,
còn biết rõ địa hình nơi đây sẽ không ai lui tới nghi ngờ? Làm gì có
chuyện như thế căn nhà kia đã cũ lắm rồi."
Bạch Diệp lắc đầu nói:"Cái này...đốt nhà sẽ có ánh lửa, dù lớn hay nhỏ cũng chưa chắc không có người tò mò đến xem."
Chân Thanh Hồn lại đau nhức khập khiễng đi lại gốc cây nhìn qua lại:"Ta cứ cảm thấy nơi này vẫn còn thiếu thiếu cái gì đó."
Tờ mờ sáng, bên bờ sen đã chất đầy xương cốt. Một cái hồ quỷ dị như
vậy nhiều người đến ngắm cảnh cũng không phát hiện ra? Cả Trầm Châu và
Kỳ Cơ nữa có phải rất quái quỷ hay không?
Về phía thi thể trong hồ đã xác nhận được chính là vú nuôi của Diệp
Quý Châu, Diệp Mẫn. Họ định đến chỗ Kỳ Cơ hỏi về việc hắn ở nhà này có
gì bất thường, giờ lại thêm một chuyện liên quan đến Diệp phủ, nhìn sao
cũng thấy tên thư sinh tham phú phụ bần này có liên quan rất nhiều,
không chừng mọi chuyện đều do hắn mà ra.
"Diệp phu nhân khách sáo rồi, ta mang thuốc nước đến cho tiểu thư dưỡng nhan."
Giọng nói này không phải của tên Thanh Hồn đã chuồn thẳng trong đêm kia sao?
"Tiểu thư bệnh rồi sao, tiếc thật nhất định là do hôm đó chịu nhiều kinh hách."
Kỳ Cơ không có trong phủ họ đành tạm về trước, Lục Khuynh Tâm
nói:"Nghe nói hôm đó Diệp Quý Châu tìm ngươi xin thuốc, chưởng quầy nói
ngươi đã nhận cây quạt của nàng ta, vì sao vậy?"
Gió thổi lặng lẽ, cành cây hơi lay đọng trên đỉnh đầu, Thanh Hồn thở dài:"Trong thanh quạt đó có hồng châu xạ hương."
"Thứ đó rất có hại với nữ nhân sao có thể...dù nói thứ đó hiếm gặp
nhưng Diệp phủ giàu sang phú quý, trong phủ có sẵn một đại phu nói nhìn
không ra hơi miên cưỡng."
"Ta cũng nghĩ như vậy, thanh quạt đó là do Kỳ Cơ đặt làm cho nàng ta, sau khi đưa cho ta đã về đòi Kỳ Cơ tặng cây khác. Nữ nhân thật kỳ lạ
không phải đều là dùng tiền của mình làm ra sao? Đúng rồi các người có
đến xem nhà cũ của tên Kỳ Cơ kia không?"
"Đang định đi đây, căn nhà bên hồ sen đều do Trầm Châu bày trí. Chúng ta đến căn nhà cũ kia từ vật dụng có thể biết Kỳ Cơ là người như thế
nào, mong hắn đừng quá làm nhục mặt người đọc sách." Thành Kính uể oải
khinh thường.
Họ đi trên đường xa xa nghe tiếng hô hoán tránh đường, có người lao
như bay giữa đường phố đông đúc. Bánh bao trên tay Thanh Hồn cũng rơi
mất, Thanh Hồn khịt mũi than trách:"Cưỡi ngựa như bay còn uống rượu đúng là chẳng ra thể thống gì."
Bạch Diệp nheo mắt nói:"Vừa rồi là Kỳ Cơ."
Thanh Hồn lại 'ồ' một tiếng nhìn theo.
Tên này mỗi lần như thế là sẽ có mắc xích nào đó cần xem xét, Thành Kính cau mày lăm le đá chân đau của y:"Ngươi ồ cái gì nữa."
"Ta chỉ 'ồ' một tiếng thôi mà Thành công tử sao cứ chống đối ta lẽ
nào vì lần đó công tử nói chúng ta từng gặp mặt mà ta chẳng thèm nhớ
sao?"
Thành Kính không lăm le nữa đá thẳng vào chân đau của y.
Họ đi đến nhà Kỳ Cơ, một mình y lò cò đi mua bánh bao. Đang đứng đợi
đột nhiên nghe tiếng người nói phía sau:"Lâu ngày gặp lại ngươi què rồi
à? Đúng là cái mạng quèn của ngươi dễ nuôi đi lang bạt bấy lâu càng lúc
càng tốt, nhỉ?"
Trong miệng Thanh Hồn niệm ngàn lần câu đi đường gặp quỷ:"Dĩ nhiên, ta trước giờ đều là mạng cây cỏ rất dễ sống mà."
"Bị ta đá một đạp lăn từ trên cao xuống không chết, đúng là trời phật phù hộ."
Thanh Hồn ồ một tiếng, hóa ra là vậy.
"Sao hả ngươi chắc là hận ta lắm?"
Thanh Hồn hơi bẽn lẽn cười:"Công tử nói đúng, cho dù người không truy cùng giết tận ta cũng sẽ tìm người tính sổ. Chỉ là dạo này ta bận quá
có những việc cũng lười động tay động chân."
Liễu Nguyên Hồng cười lạnh:"Ngươi luyện Phá Thương Côn thế nào rồi?"
"Quan tâm đến ta vậy sao? Cũng được lắm hahaha."
Liễu Nguyên Hồng thấy hơi kỳ lạ, tiến lại một bước. Thanh Hồn theo đó cũng lùi một bước:"Định đá ta nữa à..nơi này chẳng có chỗ để lăn xuống
đâu."
Liễu Nguyên Hồng nhếch miệng:"Sao ngươi tự nhiên nhát như thỏ đế thế
kia, nghe mọi người nói nếu không có Hoàng Tuyên âm thầm bảo vệ e là
ngươi đã chết từ lâu. Rốt cuộc là do mấy người đó quá ngu muội hay ngươi che giấu quá tốt vậy?"
Có bảo vệ ta bao giờ chỉ toàn đi cua trai.
"Vấn đề này, người đừng biết thì hơn."
Gió mạnh điên cuồng tập kích căn nhà cũ kỹ nhiều năm không ai quét
dọn, dù đói đến mờ mắt y vẫn thấy một lớp bụi đầy phủ trên cửa chính,
bên trên khắc hai câu đối bị thời gian làm mờ đã không nhìn thấy rõ từng nữa.