Ánh mắt của Lam Mễ Mễ dừng lại trên người Trầm Châu thật lâu, Trầm Châu
thân mình nhỏ nhắn yếu ớt, đôi mắt to tròn như đôi mắt nai ngây thơ, da
dẻ trắng như ngọc dưới da láng bóng mềm mại. Lúc này Trầm Châu đan chặt
tay vào nhau, thổn thức khóc lóc nói không nên lời.
"Ta biết muội đối với Kỳ Cơ hữu tình nhưng muội nghĩ xem người ta
cũng phụ muội sắp cưới nương tử về phủ rồi, dù muội thương nhớ hắn cả
đời cũng vô ích. "
Thân hình Trầm Châu hơi lảo đảo, ánh mắt càng trở nên ảm đạm mơ hồ,
giọt lệ nhẹ nhàng chảy qua khóe mắt. Ánh nắng yếu ớt sau cơn mưa rải lên mặt cô ta, thần sắc thanh lương khó diễn tả. Lam Mễ Mễ mím môi rất
không đành lòng.
Khói xanh trong chén trà bốc lên nghi ngút:"Ngày đó muội gặp huynh
ấy ở giàn hoa xanh biếc, giữa hoàng hôn chiếu qua phiến lá xanh mướt dọc theo hành lang uốn lượn, xuyên qua cửa sổ màu son, muội đã gặp huynh ấy ngồi đọc sách, gương mặt ôn nhuận dịu dàng. Bóng dáng thiếu niên trong
ánh chiều dần lộ, gió thổi phảng phất cánh hoa rơi, muội biết trái tim
muội đã rung động." Dù giọng điệu đau thương nhưng trong mắt muội ấy vẫn lưu lại tia say đắm hoài niệm, thuở xưa cá nước sum vầy, đôi bên hòa
thuận họ còn chưa bất hòa lần nào, sao có thể ngờ có ngày hôm nay.
Thà là ngày đó muội nhìn chóng rời đi, có lẽ không ôm tương tư nhiều
như thế, Lam Mễ Mễ không tin vào tình yêu sét đánh, khẽ thở dài xót
thương.
"Muội một chút cũng không dám tạo tiếng động, lẳng lặng đi tới, cứ
thế mỗi ngày một chút, muội đều lén lút đến nhìn huynh ấy. Ngày muội bị
huynh ấy bắt gặp, trời se lạnh, hoa cúc cũng đã tàn, huynh ấy khoác cho
muội áo choàng mỏng manh thơm mùi mực, khẽ nói: 'Ta mới pha ấm trà mới,
không biết có thể cùng cô nương đối ẩm vài câu.' Trong lòng muội đã vô
cùng vui mừng. Hóa ra những chuyện muội làm huynh ấy đều biết, tình cảm
này cũng có thể đơm hoa."
Lam Mễ Mễ không biết an ủi làm sao, nhét bàn tay Trầm Châu vào trong
áo:"Trời vừa mưa còn se lạnh, muội về phòng nghỉ ngơi chút đi."
Trầm Châu lắc đầu, bông tai chạm vào gò má má lạnh:"Lần sau gặp lại
huynh ấy đã tặng muội một chiếc quạt họa uyên ương làm vật đính ước,
muội đã trân quý vô cùng, vẫn để bên gối chưa từng thay đổi. Muội cứ tin rằng tình cảm nhiều năm qua có thể chiến thắng tất cả...muội...muội..."
Gió xuân thổi qua tấm thân đơn bạc, ngày đêm nhớ nhung làm sao chịu
nổi đêm dài hiu quạnh, đáng tiếc một chữ tình. Tay Trầm Châu lạnh như
băng, chiếc vòng phỉ thúy đã cũ đeo chẳng vừa trên cổ tay gầy guộc nữa,
Lam Mễ Mễ than thở:"Ngày nào muội cũng ở cạnh bồn hoa dành dành tương tư một người không còn thuộc về muội thì có ích gì? Kỳ Cơ sẽ quay đầu lại
nhìn muội hay sao? Hắn bây giờ chỉ mơ mộng lầu vàng gác ngọc còn nhớ căn nhà nhỏ bên giàn nho ngày nào sao? Ngày cưới cũng đã định muội nên từ
bỏ thì hơn, dù Kỳ Cơ có đổi ý cũng là do tìm được một gia thế tốt hơn."
Trên người Trầm Châu mặc một váy gấm trắng thường không có bất kỳ hoa văn gì, loại vải may cũng không phải loại tốt, đã cũ và thô đi rất
nhiều, muội ấy làm nghề dệt vải, bao nhiêu thước vải tinh xảo đều đã làm ra từ đôi tay này, cô ấy bán đi dành tiền cho Kỳ Cơ ăn học bao năm,
tuổi xuân hoang phí đổi lại lời phụ bạc chia ly. Lời lẽ của Lam Mễ Mễ
khiến nàng ta kích động ngắc ngứ, nhưng lại không biết phản kháng lại
thế nào, khóe mắt ướt át thêm:"Muội cũng không phải chưa từng nghĩ,
trong đêm mưa gió bão bùng muội một mình hiu quạnh, còn huynh ấy lại
nồng tình mật ái với người khác. Nếu có thể buông bỏ tỷ nghĩ muội còn
khư khư ôm đau khổ như vậy sao?"
Lúc này cửa bị bóng người chắn hết ánh sáng, trong khí thoáng mùi son phấn, người đến phong thái ngời ngời, môi đỏ tươi diễm lệ, tà váy gấm
thượng hạng thêu hoa, vạt áo cổ tay đều thêu bằng chỉ vàng trên tóc cài
mấy cây trâm thược dược đá quý sáng lóa mắt. Đây chính là con gái vàng
bạc của Diệp phủ - Diệp Quý Châu.
Nàng ta cầm quạt tròn che miệng cười cười, đuôi mắt liếc qua Trầm
Châu đi đến một cái bàn gần đó:"Chuyện ta nói với ngươi thế nào rồi?"
Thanh Hồn đang ăn ngấu ăn nghiến, nghe thế ngẩng đầu xấu hổ:"Ngại quá, ta e là không giúp được tiểu thư rồi."
Mấy ngày trước cô ta đến tình y đòi y bào chế dược liệu giúp cô ta
trẻ mãi không già, cái này...làm ơn đi nếu là đại phu thật sự chưa chắc
có thể lưu giữ tuổi xuân, con người ai không già không chết? Huống gì
tên lang băm như y không bốc nhầm thuốc hại chết người đã may lắm rồi.
Y nhìn dung mạo của cô ta, xinh đẹp quyến rũ nhường ấy, trên tay cầm
một chiếc quạt tròn làm bằng chất liệu quý giá, thêu hoa thược dược, cán vàng chạm rỗng hoa văn long phụng trình tường, thoảng hương thơm ấm áp
dễ chịu, mùi hương này hiếm gặp cũng không dễ chế tạo, y chợt thấy
thương hại cô ta:"Thôi vậy, cây quạt này không hợp với cô hay là cho ta
đi, vài ngày sau ta mang đến cho cô."
Nàng ta hài lòng khẽ nhếch đuôi mắt, chẳng luyến tiếc thanh quạt bỏ xuống bàn:"Phải mang đến trước ngày thành thân của ta đó."
Thanh Hồn nhìn thanh quạt kia, đúng là một nữ tử khổ vì tình.
Thanh quạt này, không tốt.
****
Buổi tối, Thanh Hồn phát hiện trong hoa viên thoảng mùi rượu, say mê
nối gót tìm xem cảm thấy đêm nay thật thái bình hưng thịnh, phía chân
trời là ánh trăng khuyết lấp ló, lối đi sâu vào trong đầy cỏ dại. Lục
Khuynh Tâm ngồi bên góc hành lang bên cạnh cây liễu uống rượu một mình.
Đôi mắt nhắm nghiền, an tĩnh trong bóng tối. Thấy người đến lặng lẽ
mở mắt, ánh trăng loãng trên mặt để lộ ra sắc mặt ưu thương không nhìn
thấy chậm rãi tan ra dần không thấy nữa chỉ còn một Lục Khuynh Tâm tỉnh
táo lý trí mà thôi:"Tại sao lúc ta cần yên tĩnh ngươi luôn xuất hiện làm phiền?"
Y cười khổ:"Ta chỉ vô tình thôi." Y nhìn những thân liễu bên người
hắn:"Cành liễu có tội tình gì mà công tử vặt nó không thương tiếc thế?
Dập nát hết rồi. Mưa xuân ẩm ướt đừng để hơi lạnh thấm vào người sinh
bệnh."
Trong đêm yên tĩnh an nhàn ánh trăng yếu ớt soi giữa hai người lưu
chuyển ân tình nhàn nhạt, trên khuôn mặt tuấn tú của hắn hiện lên một nụ cười thoáng qua rồi tan, như có như không:"Hôm nay là ngày ta gặp lục
đệ của ta, tính tình đệ ấy nói hiền hòa cũng không hiền hoà, nói kiêu
ngạo cũng không hẳn kiêu ngạo. Ngoài những lúc nghiêm túc suy nghĩ ra
không có điểm nào giống đại ca cả." Đệ ấy mất rồi hắn không dám bước về
Quỳ Phủ nữa, nơi đó là một nơi chốn đầy đau thương.
Thanh Hồn 'ồ' một tiếng, không nói lời gì phức tạp suy nghĩ nói:"Ta chưa có vinh hạnh gặp mặt thật đáng tiếc."
Nháy mắt Lục Khuynh Tâm lộ ra dáng vẻ đối lập ban nãy, gió nhẹ thổi
tóc tung bay, xiêm y rung động, không khí ướt át lướt qua da thịt mát
rượi miên man vuốt ve xoa dịu một nỗi đau thầm kín đang bùng thiêu đốt
trái tim sứt mẻ đau thương. Mùi rượu khiến lòng người hăng hái thưởng
thức, mức được làm từ quả hải đường rất ngọt, Thanh Hồn cũng thử một ít, nói:"Bên ngoài đang đấu giá náo nhiệt, người không ra xem cho vui ngồi ở đây chỉ khổ bị côn trùng đốt thôi."
Mức kẹo thơm lừng thoảng hương trong veo, lượn lờ nhiêu nhiễu khiến
người ta say mê. Y cắn một miếng không tìm ra hương vị cũ trong tiềm
thức buồn bã rũ mắt, những thứ đã cũ không thể tìm lại, những thứ mới ập tới y chẳng có lòng thích nghi, buồn trong đáy mắt ướt át lắng lại,
buồn thì sao chứ, y không thể rơi lệ.
"Gần đây đúng là náo nhiệt, hết đấu giá đồ cổ rồi đến thành hôn, niềm vui liên tiếp tới, đúng là mùa xuân đến cây thay lá người cũng sẽ quên
đi những chuyện buồn đã cũ. Con người có thể vô tình như cây cỏ thì tốt, nở bừng khoe sắc, lẳng lặng héo tàn, đông đến thân tàn lá xuân về cây
đơm hoa, sống một đời tuần hoàn chẳng đau thương." Nhắc đến thành hôn
hắn mạo muội hỏi:"Ngươi có người thương chưa?" Mặc dù y và Hoàng Tuyên
thân thiết nhưng mà hắn thấy không phải tình cảm nam nữ, cô ta cũng
chẳng lưu luyến gì y từng bám Thành Kính chết sống không chịu buông.
"Có, nếu có thể cuới thì ta đã cưới rồi nhưng muội lại gả cho người
ta. Ngày muội ấy thành hôn ta không đến dự được,cả lặng lẽ nhìn từ xa
cũng không thể, nuối tiếc đã qua không thể nào bù đắp được. Sau này, có
nghe bao nhiêu tin tức lòng ta vẫn trống rỗng hoài niệm về ngày đó, hỷ
phục rực rỡ muội ấy đã vui mừng đến mức nào? Ta từng tưởng tượng ra ngày đó sẽ diễn ra như nào, muội ấy khóc lóc không luyến tiếc không nỡ xa
nhà, hoặc là e thẹn xấu hổ trốn dưới khăn đỏ không dám nghe động tĩnh
bên ngoài."
Gió thổi rì rào đột nhiên có chút rét buốt của mùa đông vốn dĩ đã
qua:"Muội ấy là mức hải đường rất ngon, ta rất thích, mùa đông chiết mai đỏ đầy nhà, khuôn mặt tròn nhỏ nhắn mãi không trưởng thành, ham ăn ham
ngủ đơn thuần đáng yêu. Ta hữu tình muội ấy chẳng có ý với ta, ở cạnh
nhau từ thuở bé ta bế muội ấy không ít lần, quả nhiên không phải thanh
mai trúc mã nào cũng thành đôi thành cặp, nhân duyên lắm chuyện hững
hờ."
"Hẳn là một mối tình đẹp." Tình yêu của ta còn chưa kịp lú mầm đã
chết yểu, lời cần nói vẫn chưa thốt ra, giây phút đệ ấy từ biệt thế gian này lại thiếu ta bên cạnh, mối tình này dù đứng trước bia mộ ta cũng
không dám nói ra, người tam ca này thấy rất hổ thẹn về sai lầm của mình
còn dám nói gì đến thương tiếc nhớ mong?
Y gật đầu:"Tiếc là muội ấy là muội muội ruột của ta, nếu không có thể cưới rồi."
Lục Khuynh Tâm "..."
Thanh Hồn né tránh cú đá của Lục Khuynh Tâm, chợt nghe bên ngoài hét
một tiếng thật lớn, loáng thoáng nghe chết người gì đó, đúng là một ngày sang xuân hết sức xui xẻo mà, y và Lục Khuynh Tâm ra ngoài xem thử,
người người đang che mặt sợ hãi nhưng hết sức nhiều chuyện vây quanh
khán đài dựng tạm để đấu giá đồ cổ trong tửu lâu, Thanh Hồn ré mắt thấy
cái bình sứ trắng to kềnh càng đã vỡ một nửa, lộ ra một thi thể đang
ngồi bó gối bên trong bình, vết dây trên cổ rất rõ. Buổi trưa khi mang
đến còn trống rỗng buổi tối đã có thi thể, hỏi sao sắc mặt ngàn năm nhu
hòa của Chu Nhuận Thành lộ ra tia khó coi, khác nào bị tát vào mặt đâu.
Người mất mạng khá quen, y cố nhớ một hồi mới nghĩ đến chính là cô
gái lúc trưa ngồi cách y một bàn, khóc sướt mướt, nghe đâu là bị tình
lang phụ bạc, mà người kia sắp trở thành phu quân của Diệp Quý Châu. Y
đưa mắt nhìn quanh, trong đám đông có người sắc mặt tái mét, bên cạnh là Diệp Quý Châu gục mặt ôm cánh tay sợ đến run lẩy bẩy.
Thì ra cái bình đó từ nhà cô ta mang đến góp vui, số tiền đấu giá được sẽ đem cho những người dân nghèo trong thành.