Quả nhiên không hổ danh là linh bảo trung đẳng, khả năng phòng ngự cực kỳ
cường đại. Mặc kệ đám Huyễn Dực Giáp Trùng có hành động gì, vòng
sáng màu xanh vẫn không mảy may suy chuyển.
Không ngờ chiếc vòng tay linh bảo của Vũ Hà Kiều My lại lợi hại đến
như vậy. Võ Thiện Nhân thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy yên tâm hơn rất
nhiều.
Đứng bên trong vòng sáng, hắn nhảy nhót, khua tay múa chân, cười ha
hả: “Lũ côn trùng khốn kiếp! Có giỏi thì bay vào đây cùng ta đại chiến
ba trăm hiệp. Ha ha…”
Đúng lúc đó, đột nhiên nghe thấy một tiếng thét thất thanh, Võ Thiện
Nhân ngó qua kẽ hở nhìn ra bỗng thấy một bóng người đang chật vật chạy
trối chết. Phía sau hắn có gần chục đầu Huyễn Dực Giáp Trùng không ngừng truy đuổi.
Người kia cũng đã nhận ra tình huống bên này, nhìn thấy màn sáng có
thể ngăn cản đám Huyễn Dực Giáp Trùng, thần sắc kích động vội vàng la
lớn.
“Vị huynh đệ này, mau cứu ta với!”
Võ Thiện Nhân nheo mắt quan sát, mãi một lúc mới nhìn ra diện mạo đối phương, không ngờ chính là Trần Công Minh, thủ lĩnh của đội quân môn
sinh từng vây bắt Hàn Ngọc Lộc Vương. Hắn khẽ giật mình, trong đầu chợt
nghĩ đến cảnh tượng ba thi thể gặp mấy ngày trước.
Ban nãy Võ Thiện Nhân chạy thục mạng nên nào có thời gian để ý đến
mặt mũi đám người kia. Hắn còn ngây thơ đoán bảo: “Ủa! Sao hắn lại xuất
hiện ở đây? Chẳng lẽ cũng giống như ta, xui xẻo bị đám Huyễn Dực Giáp
Trùng đuổi bắt sao?”
Trần Công Minh vội bắn vọt về phía vị trí của Võ Thiện Nhân. Thanh
đại đao trên tay nhanh chóng bổ ra, đánh bạt mấy con Huyễn Dực Giáp
Trùng đang ngọ nguậy cản đường.
Đến gần, Trần Công Minh vội chắp tay hướng về Võ Thiện Nhân, nhưng
trong giọng điệu lại mang vẻ ra lệnh: “Vị huynh đệ, hãy mở màn sáng để
cho ta vào. Trần Công Minh ta nhất định sẽ báo đáp đại ân.”
Hắn là người có nhiều kinh nghiệm nên kiến thức không tệ, mới đảo mắt liền nhận ra ngay chiếc vòng màu xanh đang lơ lửng trên không chính là
một kiện linh bảo trung cấp phòng ngự. Linh bảo xếp hàng cấp bậc này
không phải thứ tầm thường, nếu chưa được sự đồng ý của chủ nhân mà hắn
cố tình đi vào lập tức sẽ trở thành mục tiêu công kích, kết cục giống
như lũ Huyễn Dực Giáp Trùng.
Nào ngờ, Võ Thiện Nhân lại nhe răng bảo: “Không được đâu người anh
em. Chỗ này chật chội lắm. Hay là ngươi tìm người khác giúp đi.”
Nghe ra ý tứ của Võ Thiện Nhân, Trần Công Minh đùng đùng tức giận
nói: “Khốn kiếp! Ngươi có biết ta là ai không? Sư huynh ta hiện chấp
chưởng đường chủ nội viện, chuyện này nếu ta bẩm báo thì ngươi chết
không có chỗ chôn.”
Tính tình Võ Thiện Nhân ghét nhất là bị kẻ khác uy hiếp, liền gân cổ
lên đáp trả: “Kệ bà nhà ngươi! Dám uy hiếp ta sao? Còn không mau cút xéo đi.”
Thấy thái độ của Võ Thiện Nhân, Trần Công Minh trong mắt loé hàn
quang, nhưng rất nhanh ngoài mặt liền chuyển giọng bảo: “Là ta lỗ mãng
rồi. Xin huynh đệ đừng trách! Vừa rồi cũng chính vì ngươi kéo đàn Huyễn
Dực Giáp Trùng này theo nên mới liên luỵ đến ta. Vậy mà bây giờ ngươi có thể nhẫn tâm thấy chết không cứu sao?”
Nghe hắn nói, Võ Thiện Nhân chợt giật mình, liền đoán Trần Công Minh
có mặt trong đám người mình vừa gặp lúc ban nãy. Nếu đúng vậy thì hắn
cũng cần có trách nhiệm, không thể bỏ mặc đối phương.
Nhìn bộ dáng Trần Công Minh lôi thôi lếch thếch, quần áo rách nát tơi tả, trên người lộ ra rất nhiều vết thương, Võ Thiện Nhân suy nghĩ một
chút liền cười ngượng ngùng nói: “Thôi được rồi! Ta vốn là người thiện
lương, không nỡ để người khác chịu khổ. Ngươi hãy mau chóng tiến vào
đây.”
Võ Thiện Nhân phẩy tay bắn ra một chùm linh lực, tức thì màn sáng bảo hộ biến ảo, chớp nhoáng lộ ra một đường sinh cơ.
Trần Công Minh vui mừng, linh lực hùng hậu đánh ra một chiêu đẩy bay
đám Huyễn Dực Giáp Trùng cản đường trước mặt. Hắn nhón chân một cái,
thân hình nhanh như cắt đã bắn vọt vào trong màn sáng.
Huyễn Dực Giáp Trùng vừa thấy màn hào quang biến hóa liền cấp tốc bổ
nhào đến, định nhân cơ hội xông vào. Chỉ nghe Võ Thiện Nhân hừ lạnh một
tiếng, âm thầm điều khiển linh bảo, màn hào quang nhanh chóng khép lại.
Dưới trận mưa tấn công không hề mảy may suy chuyển. Ngược lại có thêm
mấy con Huyễn Dực Giáp Trùng không biết tốt xấu, thân thể nổ tung, hồn
lìa khỏi xác.
Nhận thấy tình hình tạm thời đã được khống chế, Võ Thiện Nhân khẽ buông lỏng tinh thần một chút, thở mạnh ra vài hơi.
Để tránh Trần Công Minh gây phiền phức, Võ Thiện Nhân liền nói ngay:
“Tạm thời ngươi đứng nép vào sau lưng ta. Không có lệnh của ta không
được tuỳ ý hành động.”
Trần Công Minh trầm mặc, ánh mắt nhìn về bóng lưng Võ Thiện Nhân bất ngờ lóe lên một tia băng lãnh.
Đám Huyễn Dực Giáp Trùng đã biết được sự lợi hại của màn hào quang
nên đành tạm ngừng công kích, ngoan ngoãn bay quanh quẩn bên ngoài chờ
đợi cơ hội. Đồng thời, bọn chúng liên tục phát ra những tiếng kêu gọi
bầy.
Thời gian tiếp tục trôi qua.
Không lâu sau, bỗng từ xa xuất hiện một đám mây đen thật lớn, ùn ùn kéo đến.
Nhìn kỹ hơn, Võ Thiện Nhân cùng Trần Công Minh phải há mồm trợn mắt.
Đám đen kia nào phải mây gió gì mà chính là đại quân Huyễn Dực Giáp
Trùng, được dẫn đầu bởi Huyễn Dực Giáp Trùng Vương.
Đoàn quân Huyễn Dực Giáp Trùng đến gần, Huyễn Dực Giáp Trùng Vương ré lên một tiếng, ngay lập tức, mấy trăm đầu Huyễn Dực Giáp Trùng đập cánh bay lên, luân phiên nhau húc đầu vào vòng sáng.
Cứ thế, cách nhau vài nhịp thở lại có mấy mươi con Huyễn Dực Giáp
Trùng hung tợn xông đến. Chỉ là vừa chạm vào lớp màng bảo hộ, rất nhanh
chúng đã bị một lực nén khủng bố ép cho thân thể nổ tung.
Trên không trung, chiếc vòng linh bảo màu xanh ngọc tỏa ánh sáng rực rỡ, vững vàng như núi.
Võ Thiện Nhân cố gắng trấn tĩnh bản thân, tập trung tinh thần điều khiển linh bảo, kiên trì phòng ngự.
Đứng đằng sau, Trần Công Minh nuốt một ngụm nước bọt, thần sắc tràn
ngập sự rung động mãnh liệt, thanh đại đao cầm trên tay bất giác rung
khe khẽ.