Nửa tháng sau, tại một nơi trong Thánh Viện, hai gã hộ vệ quân đang đứng canh gác nghiêm chỉnh. Một người có cặp mắt xếch, người còn lại có
gương mặt thon dài. Tu vi cảnh giới cả hai ước chừng đang ở Nhân Vực cấp mười bốn, mười lăm.
Ngay phía sau bọn họ là một cỗ Dòng Chảy Thời Không lập loè chớp sáng, không rõ là tiếp dẫn đến địa phương nào.
Đột nhiên từ xa một bóng người xuất hiện, rất nhanh hắn đã rảo bước lại
gần. Bốn con mắt của hai gã hộ vệ vội phóng về đối phương. Chỉ thấy phía trước là một thanh niên độ tuổi mười tám, trên người khoác một bộ áo
giáp bạc sáng choang, ngang hông giắt một thanh kiếm, tay cầm một cây
trường thương sắc nhọn, thoạt trông rất có khí khái anh hùng.
Đợi người thanh niên đến gần, một gã hộ vệ có cặp mắt xếch liền quát: “Người mới đến là ai? Còn không mau khai báo danh tính?”
Người thanh niên tỏ vẻ thân thiết, nhe răng cười nói: “Xin chào hai vị sư
huynh. Tiểu đệ là Võ Thiện Nhân, tân sinh mới gia nhập nội viện. Lần
này, tiểu đệ muốn đến Tây Nguyên thí luyện làm nhiệm vụ tiêu diệt đám
Tiểu Hắc Cẩu. Nhờ hai vị sư huynh khởi động Dòng Chảy Thời Không dùm ta. Hì hì…”
Không sai, kiểu nói chuyện như vậy thì đích xác là Võ Thiện Nhân rồi.
Quay lại diễn biến cách đây hai tuần. Võ Thiện Nhân sau khi xuất quan đã một đường thẳng tiến đến Nội Các.
Quả nhiên, đúng như theo giới thiệu, bên trong Nội Các cất giữ vô số tài
nguyên tu luyện, từ linh đan, thảo dược, binh khí, khoáng thạch… cho đến linh bảo cũng xuất hiện qua.
Võ Thiện Nhân vui mừng tìm được
thông tin liên quan đến Tu Luyện Châu. Theo quy định, một khoả Tu Luyện
Châu sẽ có giá trị bằng năm trăm điểm cống hiến.
Đã xác định được mục tiêu, Võ Thiện Nhân liền mau chóng tìm hiểu bảng hệ thống nhiệm vụ.
Thánh Viện ban hành rất nhiều loại nhiệm vụ khác nhau, vô cùng phong phú và
đa dạng. Bao gồm chăm sóc linh thảo, luyện chế linh đan, thu thập nguyên liệu, diệt sát linh thú..vv. Mỗi loại nhiệm vụ lại có mức thưởng khác
nhau, nhiệm vụ càng khó càng nguy hiểm thì điểm cống hiến nhận được càng lớn.
Võ Thiện Nhân vốn trước nay chưa từng làm qua các công việc này nên nhất thời khó đưa ra quyết định.
Mất đến nửa buổi, Võ Thiện Nhân bỗng dò tìm được một nhiệm vụ có thông tin
như sau: “Tiểu Hắc Cẩu, linh thú cấp hai, sinh sống vùng mé ngoài khu
vực Tây Nguyên, thực lực tương đương với Nhân Vực cấp tám. Mỗi lần diệt
sát sẽ nhận hai điểm cống hiến.”
Võ Thiện Nhân liền nhẩm tính,
theo đó thì chỉ cần diệt sát hai trăm năm mươi con là sẽ đủ năm trăm
điểm cống hiến. Bản thân hắn hiện đã ở Nhân Vực cấp mười một nên có thể
nói đây là một nhiệm vụ khá dễ dàng.
Loại nhiệm vụ này có nhược
điểm là hao phí rất nhiều thời gian tìm kiếm và thu thập, vậy nên không
mấy người muốn đăng ký. Chỉ có Võ Thiện Nhân là cảm thấy nó rất phù hợp
với mình, tỏ vẻ vô cùng thoả mãn.
Hắn liền hăm hở đăng ký nhận nhiệm vụ ngay: “Tiểu Hắc Cẩu? Chỉ là linh thú cấp hai thôi sao? Hắc hắc… Dễ như ăn cháo.”
Chuyến này, bên cạnh việc thu thập điểm cống hiến để đổi Tu Luyện Châu, Võ
Thiện Nhân còn có một mục đích khác. Theo lời khuyên từ lão Kim, hắn
muốn từ giao tranh thực tế để cảm ngộ, lĩnh hội trọn vẹn tinh hoa của
Long Hổ Thần Quyền.
Mặt khác, trên người Võ Thiện Nhân hiện cất
giấu quá nhiều bí mật. Ngày thường, ở nội viện, hắn làm gì cũng phải
nhìn trước ngó sau, dần dà sinh ra nhiều bức bối trong lòng. Đi vào
trong Tây Nguyên, hắn có thể thoả mái tự do hành động, là một dịp tốt để thay đổi không khí.
Tây Nguyên là một vùng đất nhỏ nằm trên An
Ký Tây đại lục, được bao bọc bốn phía bởi những dãy núi và khối núi cao. Từ xưa đến nay, nơi đây vốn là địa bàn sinh sống của các bộ tộc linh
thú cấp một, cấp hai, độ nguy hiểm không lớn. Rất thích hợp cho môn sinh hàng Nhân Vực đi vào tiến hành các hoạt động thí luyện.
Tuy
nhiên, Thánh Viện đưa kèm một cảnh báo môn sinh không nên thâm nhập quá
sâu vào vùng lõi trung tâm. Bởi vì ở đó sẽ có khả năng xuất hiện linh
thú cấp ba, cấp bốn. Thậm chí có tỉ lệ xuất hiện linh thú cấp năm, sức
mạnh tổng quan không dưới Tướng Cấp hậu kỳ.
Xét về thực lực, Võ
Thiện Nhân tuy chỉ ở Nhân Vực cấp mười một nhưng vốn sở hữu linh mạch
hoàn mỹ nên có đan điền khổng lồ, vì vậy khả năng chiến đấu trên thực tế cao hơn nhiều so với đồng giai cảnh giới. Hơn nữa, hắn còn có Ngũ Hành
Giới Chỉ và lão Kim bên cạnh, chỉ cần quanh quẩn ở mé ngoài Tây Nguyên,
không thâm nhập vào sâu bên trong thì ắt sẽ không gặp nguy hiểm gì.
Cuối cùng, sau vài ngày chuẩn bị, để yên tâm hơn, Võ Thiện Nhân tìm đến gặp
Thích Thật Thà. Vì cái mạng nhỏ của mình, hắn đành mạnh dạn đánh tiếng, ý muốn hỏi mượn một số vật phẩm bảo hộ.
Nghe xong câu chuyện,
Thích Thật Thà cười ha hả, không cần nghĩ ngợi liền lấy ra một bộ áo
giáp, một cây trường thương và một thanh kiếm, còn thêm mấy loại linh
dược trị thương đưa cả cho Võ Thiện Nhân.
Nhờ liên tiếp sử dụng
mấy khoả Tu Luyện Châu, tu vi của Thích Thật Thà đã mau chóng kéo lên
Nhân Vực cấp mười lăm. Hắn làm bộ làm tịch nói: “Đáng tiếc là ta đang
trong thời gian mấu chốt để chuẩn bị đột phá vào Tướng Cấp nên không thể đi theo người anh em được. Haizz…”
Nhìn vẻ đắc ý của hắn, Võ
Thiện Nhân vô cùng buồn bực. Nếu không phải mầm mống linh phách của hắn
giở trò thì nói không chừng tu vi của hắn cũng đã sớm đột phá vào Nhân
Vực cấp mười ba rồi.
Võ Thiện Nhân ra vẻ quyết tâm: “Hừ! Chỉ là Nhân Vực cấp mười lăm. Ngươi cứ đợi đó cho ta.”
Suy nghĩ một chút, Thích Thật Thà bỗng nói: “Người anh em nếu cần dùng linh thạch cứ nói với ta một tiếng. Đừng ngại!”
Võ Thiện Nhân lắc đầu cười đáp: "Ha ha... Cũng không hẳn là như vậy.
Chuyến này vào Tây Nguyên ta còn có chuyện quan trọng cần làm.”
Mỗi người vốn đều có những bí mật. Thích Thật Thà đành khoát tay quan tâm
bảo: "Tuy chỉ là diệt sát mấy con Tiểu Hắc Cẩu nhưng dù sao ngươi vẫn
nên cẩn trọng. Đi sớm, về sớm.”
Trò chuyện thêm dăm ba câu, chào
từ biệt người huynh hệ Thích Thật Thà, Võ Thiện Nhân trang bị “vũ trang” đầy đủ, tiến bước thẳng về nơi đặt cỗ Dòng Chảy Thời Không, muốn từ đây truyền tống vào Tây Nguyên.